Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ
Chương 137 : Mạch nước ngầm biến hoá kỳ lạ (2)
Ngày đăng: 22:50 21/04/20
.Vì thế, Tiểu Thất = = cùng bọn họ nói chuyện phiếm trong suốt hai canh giờ.
Công năng trong cuộc trò chuyện kết hợp với quá trình tẩy não của Khanh Ngũ cực kỳ mạnh mẽ, giam cái tên nhóc đơn thuần này thật sự là chuyện dễ như trở bàn tay.
Vào giờ cơm trưa, tâm phúc Kỳ vương đích thân đến đưa cơm. Ấy thế mà cung cấp phần ăn sắc hương vị vèn vẹn muời phần cho Khanh Ngũ, còn phần của Uyên Phong lại là cơm rau dưa, người đến đưa cơm còn lặng lẽ dặn dò Uyên Phong đừng đụng vào phần cơm của Khanh Ngũ, đủ rõ là đã hạ độc bên trong rồi.
Uyên Phong mắt thấy Khanh Ngũ không chút để ý chuẩn bị một hơi xử lý phần ăn đã bỏ độ, trong lòng tuy không đành nhưng miệng cứ hé rồi mở, chung quy cũng chưa thốt thành lời.
Khi trong phòng giam chỉ còn lại có hai người bọn họ, Uyên Phong đột nhiên trầm mặc.
Khanh Ngũ nhịn không được đùa hắn: “Uyên thiếu hiệp mệt? Không muốn nói chuyện?”
“Không… Ta…” Uyên Phong có vài phần khổ sở, không biết nói cái gì cho phải.
Khanh Ngũ lại đem suy nghĩ trong đầu hắn thốt thành lời: “Độc kia không thể giết chết ta, ta là ma đầu, ngươi chưa nghe tai họa lưu ngàn năm hay sao?”
“Ngươi biết trong phần cơm kia có độc!” Uyên Phong hai mắt trợn to.
“Cho dù biết, ta có thể không ăn sao?” Khanh Ngũ ảm đạm cười, vẫn nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi thế nhưng trong nụ cười kia lại có thêm một phần bất đắc dĩ khiến nguời nhìn không khỏi xót xa.
Uyên Phong nghe hắn nói như vậy, lại càng cảm thấy khổ sở—— đúng vậy, hắn hiểu cái cảm giác đó, cái cảm giác khổ sở đến tột cùng—— Từ khi sinh ra cho tới bây giờ cái cảm giác khổ sở ấy trải qua chỉ một hai lần, lúc này việc đến thình lình làm cho hắn cảm thấy lo lắng đến độ cả khuôn mặt đều đã nhăn nhíu hết cả lại.
Uyên Phong bắt lấy hàng rào, lớn tiếng hỏi: “Ngươi, ngươi kỳ thật không phải người xấu có đúng hay không?”
Khanh Ngũ rũ mắt: “Trên đời này, có một số việc mà trăm nguời ngàn ý, tốt xấu lẫn lộn, ta chẳng qua là một kẻ tàn phế, có thể thay đổi được điều gì đâu? Khụ khụ…” Khi nói chuyện, hắn hơi hơi nhíu mày, những ngón tay thon dài gầy gò che miệng lại, cực lực đè nén tiếng ho khan xuống khỏi cuống họng.
Vốn dĩ trước đó Thần tử đã từng cảnh cáo ta, là do bản thân ta sơ suất, kết quả trúng phải gian kế của kẻ xấu! Mà kẻ xấu kia nghĩ rằng đã đưa ta vào chỗ chết, còn tàn nhẫn sát hại những dũng sĩ khác, từ đó tiến hành âm mưu kinh hoàng! May mắn thần tử để lại cho ta một cái túi gấm, nhờ đó mà ta tránh được một kiếp. Vì thế ta ẩn núp bên trong tìm hiểu sự tình, nhờ đó cũng tìm được thần tử, cùng hắn thanh trừ nội gian Kỳ tộc!”
“Này… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!” Uyên Phong hoàn toàn hồ đồ.
Bích Đồ hung hăng trừng hắn một cái: “Ngươi thằng nhóc thối này, uổng công cho cha ngươi là chiến sĩ dũng mãnh đệ nhất của Kỳ tộc ta, sao sinh ra thằng nhóc hồ đồ như ngươi vậy nhỉ! Ngươi mở to mắt ra mà xem người đang bị giam trong ngục kia mới là thần tử chân chính!! Ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi đừng có hành động giống như mấy kẻ ngu dốt trong Kỳ tộc kia, chẳng những không nhận ra thần tử thì thôi, ngược lại lại còn dám đi ngược đãi thần tử!”
“Tại sao có thể như vậy!!!” Uyên Phong khiếp sợ đến độ đứng không vững, sắc mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch, lẩm bẩm: “Khó trách… Khó trách hắn lại nói như thế…”
Tiểu Thất vác bộ mặt âm trầm từ chỗ tối xuất hiện, nói Khanh Ngũ: “Chán chết.”
“Sao ngươi không đổi cái tư thế thả lỏng đi.” Khanh Ngũ đạo.
“Ta bị ngươi làm cho buồn nôn chết.” Tiểu Thất cười xấu xa.
“Vậy ngươi tránh sang một bên mà tìm chết đi.” Khanh Ngũ liếc hắn.
Tiểu Thất lầu bầu một tiếng, lập tức ghé lại đây: “Ta mang theo thuốc giải độc, ngươi ăn vào một ít, tránh cho bài chưa hết chất độc kia.”
Khanh Ngũ lại nói: “Trong phần cơm kia không có hạ độc.”
“A?” Tiểu Thất kinh ngạc, “Ta rõ ràng nhìn thấy cái tên đưa cơm kia nhắc nhở cái thằng nhóc Uyên Phong kia mà.”
@ Người ta bận, lười + ế = không có tinh thần. Đang trong công cuộc tìm người nuôi, chắc đến lúc đó sẽ có thời gian rảnh cho tình êu:). Mà coi bộ là tình hình này cứ kéo dài suốt thôi….