Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 138 : Rơi vào bẫy của con rồng hay bày ra vẻ

Ngày đăng: 22:50 21/04/20


Bích Đồ túm lấy Uyên Phong lắc, lắc đến độ Uyên Phong sắp sửa ói ra, phải thấp giọng gào lên: “Ngươi cái tên ngu ngốc này! Hắn ho khan sao ngươi không vuốt lưng cho hắn! Hắn hộc máu vì sao ngươi không chuyển vận nội lực giảm bớt cơn đau cho hắn! Hắn ngồi suốt một đêm vì sao ngươi không lấy tấm thảm đến cho hắn giữ ấm! Chẳng những thế ngươi thế mà còn trợn mắt đứng nhìn hắn ăn phần cơm có độc!! Ngu xuẩn!! Thần tử bị ngươi giết chết rồi!!”



“Ta… Ta thật sự không biết…” Uyên Phong khóc không ra nước mắt.



“Trong cơm không có độc, là bọn người Kỳ vương âm thầm bày mưu đặt kế đi.” Mỗ phúc hắc dùng tay gõ nhẹ trán, “Hơn nữa phái một thằng nhóc chưa từng trải sự đời trông giữ ta, vậy trong đó cũng có thâm ý khác.”



“Hừ, thật sự là khiến người ta khó hiểu, có điều, dù sao mọi chuyện ta chỉ cần nghe ngươi phân phó là được.” Tiểu Thất đáp.



“Vậy ngươi thay ta gửi cho Kỳ vương một phong thư, thử dò xét ý tứ của hắn xem sao ——Phong thư này bắt buộc chỉ cho một mình hắn biết thôi.” Khanh Ngũ nói, “Buổi tối chúng ta ăn cháo lá sen chưng thịt đi!”



“Bởi vì nghe thấy con phố đầu tường có người rao hàng đúng không? Rốt cuộc ngươi đang tập trung tinh thần vào cái thứ gì vậy hả!” Tiểu Thất = =



“Chẳng nhẽ ngươi không nghe thấy hửm?” Khanh Ngũ liếc hắn.



Cho nên nói, chủ nào tớ nấy thôi.



Triệu Đại Bảo tỉ mỉ giú Đại Ngư công tử hóa trang một hồi, vốn Đại Ngư công tử nguyên bản tóc tai bù xù nghiễm nhiên trong một chốc đã trở thành một vị quý thiếu, Đại Ngư công tử thật cao hứng: “Chúng ta đi cứu tiểu Bạch Long đi!”



“Hắn không cần cứu, hắn quỷ lắm, chúng ta đi dạo phố ăn cơm thôi!” Đại Bảo vỗ vỗ bả vai Đại Ngư công tử, lập tức lôi kéo hắn ra cửa.



Trên đường, đúng lúc đụng phải Tiểu Thất đang xếp hàng mua cháo chưng thịt nổi danh nhất Tô Thành, sau khi nghe ngóng mọi việc Triệu Đại Bảo mới biết được mỗ phúc hắc đang ngồi tù còn muốn kén cá chọn canh, vì thế mở miệng: “Thuận tiện lấy quần áo sạch sẽ để cho hắn tắm rửa luôn đi! Thuận tiện cầm theo đệm chăn cùng bộ vuốt theo đi.”




“Đã mang đồ vật đến.” Tiểu Thất thình lình ở phía sau bọn họ nói một câu, làm hai người sợ tới mức dựng đứng lông tóc, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiểu Thất cõng theo cái bọc hành trang to bổ chảng xuất hiện chẳng khác gì ma quỷ.



Nếu đã để lộ thân phận, Bích Đồ cũng đang ở đây, Khanh Ngũ cũng không thể gạt người cậu bạn nhỏ Uyên Phong người ta được nữa, chỉ có thể cười gượng hai tiếng. Bích Đồ cũng nhận ra Tiểu Thất, thở phào một hơi, giải thích với Uyên Phong hai câu. Vì thế Uyên Phong lại dùng ánh mắt cực kỳ thần kỳ đánh giá Tiểu Thất xấp xỉ tuổi mình.



Vì thế Tiểu Thất cùng với Bích Đồ và Uyên Phong, ba người cùng nhau động thủ bố trí nhà tù, trải thảm xa hoa bày tránh cái giường xa hoa, có điều Uyên Phong ngơ ngơ ngác ngác móc từ trong bao quần áo kéo ra cái bao móng bự bự, vẻ mặt không rõ hỏi: “Thần tử dùng cái này làm cái gì? Chất liệu vải dệt thật đẹp a! Là khăn quàng cổ sao? A, còn có bốn cái nhánh rẽ nữa nè, thiệt là giống cái bao tay!”



Khanh Ngũ: “… …”



Mắt thấy Bích Đồ cùng Uyên Phong đều mang theo bộ mặt tò mò không rõ cho nên Khanh Ngũ lại mang theo vẻ mặt xấu hổ, Tiểu Thất đành phải đáp: “Đó là đồ dùng của ta.”



“Dùng để làm cái gì?” Uyên Phong ngơ ngác hỏi.



“Bao tay… Chống bụi phòng bẩn …” Tiểu Thất khóe miệng run rẩy một chút đáp.



“Gì?”



“Được rồi, chắc tất cả mọi người đói bụng rồi đi, chúng ta ăn cơm đi!” Khanh Ngũ vội ho một tiếng, kéo cái đề tài đáng chê cười trong yêu giới đi xa.



Thế là lại rơi vào bẫy của con rồng nào đó rồi.