Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 144 : Sư phụ Đại Bảo 2

Ngày đăng: 22:50 21/04/20


Bởi vì có tầng quan hệ với Thương cha nên thần y hào phóng áp ứng giải độc cho An Lẫm. Thì ra đằng sau căn nhà tranh này còn có một mảnh vườn rất lớn, là nơi dùng để gửi thảo dược cũng như an trí người bệnh. Tuy thoạt nhìn chẳng khác gì căn nhà tranh nhưng bố trí bên trong lại cực độ xa hoa —— cái loại chức nghiệp thần y này đúng là nghề giựt tiền thiên hạ nhanh nhất.



Đại Bảo mang theo An Lẫm đi tìm thần y giải độc, vài bộ hạ trong Kỳ tộc cũng cùng đi vây xem, Khanh Ngũ không tiện đi lại cho nên trước hết ở phía sau nghỉ tạm, Tiểu Thất bồi bên cạnh.



Kỳ thật Khanh Ngũ đi đứng so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều, gần đây chỉ cần đỡ một cây gậy chống là có thể chậm rãi bước đi. Mà bản thân hắn lúc rảnh rỗi cũng trộm luyện tập.



Chỉ là hắn không biết mỗi lần hắn đều tự cho quanh mình không có ai, kỳ thật Tiểu Thất luôn ở phía sau hắn yên lặng che chở, để phòng khi hắn đứng không vững đúng lúc ra tay che chở.



Bởi vậy phía sau viện, Khanh Ngũ còn rất có nhàn hạ thoải mái tay nắm gậy chống, cùng Tiểu Thất đi tản bộ ngắm cảnh —— Đằng sau phòng thuốc là một ngọn núi có cả sơn tuyền thác nước. Cảnh trí cực kỳ tuyệt đẹp, bên bờ nở rộ đủ hoa tươi các màu, Tiểu Thất tâm tính nỗi lên, bẻ một cành hoa đào bên bờ, không biết kẻ trên người dưới to gan cắm ở trên đầu Khanh Ngũ. Mà Khanh Ngũ cũng không buồn bực, mặc cho hắn cài lên.



“Ngũ thiếu, hoa này rất xứng với ngươi, so với đại cô nương còn dễ nhìn hơn nhiều!” Tiểu Thất hắc hắc cười nói.



Khanh Ngũ hái hoa xuống, đáp: “Ta thấy ngươi quyến rũ mị hoặc như vậy, ngược lại so với ta còn cài đẹp hơn.” Nói xong cũng cắm hoa lên trên đầu Tiểu Thất.



Tiểu Thất vui vẻ né tránh, Khanh Ngũ trọng tâm không vững, lung lay sắp ngã bị Tiểu Thất vững vàng đỡ lấy, hừ giọng: “Đừng đùa giỡn với ta, thân mình lại không thể so với người thường! Hừ! Cho ngươi cài là được! Nè, cài đi cài đi!” Nói xong chủ động đem đầu đưa qua.



Khanh Ngũ âm thầm mỉm cười, cố ý nói: “Chân ta mềm nhũn, chúng ta ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi.”



Tiểu Thất nhanh chóng dìu hắn tới hòn đá sạch sẽ bên bờ, nhanh nhẹn cởi giày của hắn, giúp hắn mát xa chân, hết thảy động tác đều vô cùng thuần thục.



Khanh Ngũ thấy bộ dáng cẩn thận kia của Tiểu Thất, trong lòng ngọt như đường nhịn không được tiến đến bên mặt hắn muốn trộm hương một chút.



Không ngờ Tiểu Thất đúng lúc nhấc đầu lên, bá đạo ở trên môi Khanh Ngũ lướt nhẹ một cái làm Khanh Ngũ kinh ngạc một chút, lập tức nở nụ cười.



“Như thế nào? Thích phi lễ ảnh vệ nhà ngươi, không cho phép ảnh vệ phi lễ chủ nhân sao?” Tiểu Thất giảo hoạt biện luận.




Hắn vội vàng vào một gian khách phòng trong phòng khám, sau đó Tiểu Thất thế mà đào ra cho một chiếc xe lăn, đưa lại đây cho Khanh Ngũ dùng.



Sau đó Đại Ngư công tử biến thành người cũng đi theo tới, hỏi thăm: “Tiểu Bạch Long, bị dọa à? Biết ngươi nhát gan, cho nên cha nuôi qua đây an ủi.”



“Không, ta chỉ là vào nhà cho mát.” Khanh Ngũ uống trà.



Tiểu Thất bất đắc dĩ nhìn cha nuôi Đại Ngư làm càn mà đem tay đặt ở trên đầu Khanh Ngũ bắt đầu sờ, vẫn luôn đụng đến phần phía dưới cổ, thế nhưng Khanh Ngũ không tự chủ lộ ra biểu tình thoải mái, ánh mắt nheo lại.



Đại Ngư công tử hắc hắc: “Long thích nhất là người ta vuốt lông mao cho chúng nó cũng giống như vuốt lông mèo ấ.”



Tiểu Thất bừng tỉnh đại ngộ, đối với Đại Ngư công tử âm thầm bội phục.



Bóng đêm buông xuống, bước đầu tiên trị liệu thần y giúp An Lẫm tiến hành tiêu độc, dặn dò hắn ở trong lu thuốc ngâm một đêm, ngày mai tiếp tục tiến hành, sau đó liền đổi quần áo, cùng bọn Khanh Ngũ dùng bữa tối. Trong y lư này còn có vài bệnh nhân lai lịch không nhỏ, ai nấy ở trong phòng của mình, cũng không ra gặp người.



Trong bữa cơm, thần y nhìn chằm chằm vào Khanh Ngũ, người sáng suốt như Triệu Đại Bảo nhìn là biết sư phụ xuyên qua Lão Ngũ nhìn Thương cha.



Dù sao bọn họ y như từ một khuôn khắc ra. Tuy Tiểu Thất không biết chuyện, nhưng khi nhìn đến ánh mắt nồng nhiệt của thần y, phảng phất cũng có thể đoán được chút ý tứ từ đó, vì thế không phục mà mân mê miệng.



Đang ăn, bên ngoài đột nhiên truyền đến từng trận chuông ngân quỷ dị, khiến cho mọi người phải dừng đũa. Tiếng chuông kia dường như cực kỳ xa xôi, nhưng lại lộ ra một chút bất an nào đó.



Triệu Đại Bảo sửng sốt: ” Mười một Quỷ linh tuyệt sát? Sư phụ sao người đụng phải mặt hàng khó chơi này chứ?”



Thần y cũng không phủ nhận, ngược lại đáp: “Quy tôn gần đây luôn ở đi qua phụ cận, hôm nay lại muốn xông vào sơn cốc ta, thật sự là chán sống!”