Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 145 : Chức nghiệp cạnh tranh

Ngày đăng: 22:50 21/04/20


Mười một quỷ linh tuyệt sát.



Nghe đồn, đây là tổ chức sát thủ khó dây dưa nhất trong chốn giang hồ. Mỗi lần ra tay đều huy động đúng mười một vị cao thủ có khả năng tàn sát hàng loạt bình dân bá tánh trong thành.



Không ai có thể trốn thoát khỏi trận địa truy kích của mười một người, một khi đám người nọ chú ý tới ai cũng đồng nghĩa với việc diêm vương gọi ngươi lúc canh ba, không một ai có thể sống đến canh năm.



Theo lý thuyết, Thiên Sơn thần y trị bệnh cứu người, là cao nhân không tranh với đời. Cớ sao đụng phải đám sát thủ đáng sợ như thế?



Mà vị Thiên Sơn thần y lúc này lại cực kỳ lạnh nhạt, nói với bọn người Khanh Ngũ: “Đó là bởi vì ta cứu một người.”



Vì vậy khiến cho quỷ linh thập nhất muốn giết thần y diệt khẩu.



Một hồi gió tanh mưa máu trên giang hồ biến hoá thật kỳ lạ, như hắn y thuật quá tốt cũng sẽ trở thành mầm tai vạ trí mạng.



“Người kia là ai?” Triệu Đại Bảo hỏi.



Thiên Sơn thần y đáp: “Trang chủ Vân Liễu sơn trang—— Phong Vân Liễu.”



“Cái tên đại thiếu nổi danh phong lưu trên giang hồ lừng lẫy kia?” Triệu Đại Bảo bật thốt ra.



“Hắn chính là tên gây họa nổi danh trong chốn võ lâm, nghe đâu tên này hay trêu chọc thị phi thích xen vào việc của người khác bản lĩnh không thua gì Sở Lưu Hương năm đó, bởi vậy người ta mới tặng cho hắn ngoại hiệu ‘đại thiếu phiền toái ‘.



Sư phụ, ngài già rồi nên hồ đồ hay sao mà lại thu lưu cái loại người phiền toái này.”



Thiên Sơn thần y không cho là đúng gắt lên: “Nhóc thúi, chuyện này còn chưa đến lượt ngươi chỉ trích vi sư? Vi sư thích chữa cho ai thì chữa! Cho dù là Ngọc Hoàng đại đế đến đây cũng đừng hòng khiến cho lão tử thay đổi chủ ý! Chính là chỉ mấy tên quỷ linh kia thì tính cái gì! Hừ!”



Khanh Ngũ đáp: “Vừa lúc ta dẫn theo một số người qua đây, có thể giúp đỡ thần y.”



Triệu Đại Bảo vội vàng nói: “Lão Ngũ, ngươi đừng vội làm người tốt như thế. Ngươi còn không biết thực lực của đám quỷ linh kia à? Thủ đoạn bọn họ tàn khốc cỡ nào, tàn nhẫn ra sao. Nhân mã ngươi mang từ Kỳ tộc đến căn bản không phải đối thủ của đám sát thủ này, ta thấy chúng ta vẫn là lấy lui làm tiến mới tốt!”



Thiên Sơn thần y lại nói: “Hiện tại Phong Vân Liễu ở ngay trong cốc, hơn nữa lấy tình trạng thân thể của hắn cũng không thích hợp di động.



Hừ, chỉ là mười một tên hại nước hại dân tưởng đã dọa được lão phu hay sao? Nhóc Khanh, lão phu cũng không cần đám người hàng nhái của ngươi. Ngày mai giải xong cổ độc, hãy mang theo người kia rời đi, đừng lanh quanh nơi này!”
“Phong Bát, ảnh vệ thứ tám của Vân Liễu sơn trang. Ảnh vệ bên người của Phong trang chủ.” Nam nhân lời ít mà ý nhiều, giọng nói điển hình của người đã từng trải qua nhiều năm huấn luyện.



“Ha, ảnh vệ bên người? Ta chính là ảnh vệ vẹn toàn.” Tiểu Thất ngạo mạn mỉm cười, “Toàn vẹn, có hiểu không? Là ảnh vệ cấp bậc cao nhất.” Dứt lời khiêu khích nhướng mày.



Lại nói các ngươi đang đứng đây phân bì cái gì chứ?



P.S: toàn vẹn —— là một huy chương được tín nhiệm cực độ, tức là cái loại ảnh vệ cả ngày bồi bên cạnh chủ nhân một phút cũng không rời đi.



Phong Bát cũng không chút biểu tình, cũng không mang theo chút tình cảm nói một câu: “Chủ nhân của ngươi bệnh liệt nửa người, tự nhiên yêu cầu ngươi bảo hộ suốt toàn bộ hành trình.”



Khi nói chuyện, tầm mắt của hai người tiếp xúc, nhất thời sản sinh ra từng đợt tia lửa—— cạnh tranh! Vinh dự cạnh tranh giữa các ảnh vệ! Đây là cuộc chiến giữa nam nhân với nhau!



“Trận đầu, so chủ nhân, thế nào?” Tiểu Thất dùng quy tắt thứ nhất trong ba điều trong cuộc cạnh tranh ám ước.



“Vậy đa tạ.” Phong Bát nghiêm túc hướng hắn ôm quyền.



“Chờ chút, ta cũng muốn gia nhập.” Một giọng nói bất thình lình chen vào khiến cho Phong Bát cùng Tiểu Thất đồng loạt nhìn về một hướng.



Người tới chính là một người thanh niên trẻ đẹp ý cười hiện bên môi, chẳng qua một thân ăn diện y như Tiểu Thất và Phong Bát, chứng tỏ hắn cũng là một người ảnh vệ —— hắn ôn hòa tự giới thiệu: “Ta là Long Cửu, là ảnh vệ đại nội, dùng kim bài hoàng thất.”



Một câu thôi, là nhân viên công vụ là ảnh vệ làm công ăn lương!!! Là ảnh vệ cấp bậc trung tâm!!!



Là đối thủ cạnh tranh có năng lực!!



Tiểu Thất cùng Phong Bát đều lộ ra biểu tình như lâm đại địch.



Lại nói không ai nghi ngờ cái vị Long Cửu trồi từ chỗ nào hả?



Tại cửa cốc, Đại Bảo đang cùng sư phụ dọn tảng đá bày trận thì bị thần y gọi lại, thần y dường như nhớ ra cái gì đó nói: “Quên nói cho ngươi, người trong nhà ngươi phái một ảnh vệ đại nội đến đây đã vài ngày rồi, đang chờ ngươi tới đi cùng đó.”



“A?” Đại Bảo (⊙⊙)