Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 146 : Chức nghiệp cạnh tranh (2)

Ngày đăng: 22:50 21/04/20


“Chủ nhân nhà của ta phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong.”



“Chủ nhân nhà của ta phong thần tuấn dật, y thuật tinh xảo.”



“Chủ nhân nhà của ta tao nhã, người như mỹ ngọc.”



… …



“Không có gì có thể so sánh…” Ba kẻ này trầm mặc một chút.



“Vậy so sánh khuyết điểm của bọn họ đi.” Long Cửu đề nghị.



Dường như so sánh khuyết điểm của chủ nhân cũng là một thủ pháp để đong ‘trình’ của ảnh vệ không tồi, vì thế ba người tự hỏi một chút, nhân tiện nói:



“Chủ nhân nhà của ta có chút phong lưu, lưu tình khắp nơi nhưng vạn bụi hoa không hề dính thân.”



“Chủ nhân nhà của ta kế nghiệp thần y tuy có chút bại hoại, có điều hắn cực kỳ thông tuệ, có thể bào chế chén thuốc tốt nhất thiên hạ.”



“Chủ nhân nhà của ta thân thể khiếm khuyết, nhưng là nhưng là… nhưng là…! Thân hắn tàn ý chí vững vàng, bản tính cao thượng, lấy thiên hạ làm nhiệm vụ của mình! Hắn là người đứng đầu thiên hạ! Chủ tử các ngươi cũng không bằng hắn ngao ngao ngao ngao!” Giọng của Tiểu Thất cao gấp tám lần, hoàn toàn mang tính áp đảo. 【 lại nói rốt cuộc ngươi mê Khanh Ngũ cỡ nào a… 】



“Này, Tiểu ca ngươi đừng hét chứ, chúng ta chính là ảnh vệ, đừng để lộ hành tung.” Long Cửu cười tủm tỉm nhắc nhở.



“Tiểu Thất?” Ở phòng trong Khanh Ngũ nghe thấy Tiểu Thất hét to, thăm dò kêu một tiếng, Tiểu Thất vội vàng chạy vào bên trong, đáp: “Ngũ thiếu ngươi có cái gì phân phó?”



“Không có gì, ngươi đang nói chuyện với ai vậy?” Khanh Ngũ hỏi.



“Ảnh vệ của Phong trang chủ.” Tiểu Thất trả lời.



“Ừ, đi đi.” Khanh Ngũ nghĩ thầm Tiểu Thất khó khi có cơ hội giao lưu với đồng hành, vì thế cũng không can thiệp, nhưng vẫn nói nhiều hơn một câu: “Đừng lấy ta thổi phồng lên, ta nào có thần kỳ như ngươi nói đâu. Đừng có hư vinh.”



Tiểu Thất lầm bầm —— ngươi cứ kiểu cách đi! Mỗi ngày đến cả khi nằm mộng cũng muốn người trong thiên hạ người sùng bái ngươi! Cái con rồng đeo vuốt nhà ngươi, ngươi là kẻ hư vinh nhất!



Khanh Ngũ nhìn hắn, ánh mắt như đang nói: ta kiểu cách khi nào?
Tiểu Thất cả giận nói: “Bảo ngươi rót chén nước cũng vô dụng như vậy! Về sau làm sao ta đem ngươi đẩy lên địa vị võ lâm! Thôi, Thất gia ta không còn hứng thú uống trà! Lại đây hầu hạ ta ngủ!”



Oa oa oa oa oa! Cảm giác thật thích!



Tiểu Thất đắm chìm trong cảm giác vênh mặt hất hàm sai khiến, Khanh Ngũ cũng không tức giận, chỉ cười nói: “Thất gia, ta giúp ngài cởi áo nha. Ta đứng không vững, ngài có thể ngồi xuống không?”



Tiểu Thất than thở một tiếng: “Hừ! Thật vô dụng!” Nói xong liền vươn tay ôm lấy thắt lưng của Khanh Ngũ, bình tĩnh dìu hắn ngồi vào trên giường.



Khanh Ngũ liền vươn tay ra đụng đến trước ngực Tiểu Thất, làm bộ như muốn cởi áo cho hắn, kì thực ngón tay lại không quy củ mà sờ sờ.



Tiểu Thất đỏ mặt xấu hổ, vội ho một tiếng: “Thôi thôi! Nhìn ngươi vô dụng như vậy, cởi cái nút thắt cũng phải mất nửa ngày, gia không hứng thú! Ngươi ở trong này nghỉ đi, gia có việc đi ra ngoài một chút!”



“Thất gia, ngươi đừng đi, ta không dám một mình ở chỗ này.” Khanh Ngũ giả bộ đáng thương đến nghiện, kéo lấy góc áo Tiểu Thất giả khóc.



Tiểu Thất nhìn bộ dáng kia của hắn, nhất thời cảm thấy nghẹn cười đến mức muốn chết, nhanh chóng quay đầu, ra vẻ hung tợn mà nói: “Buông tay! Không dám một mình thì vùi mình vào trong chăn là được rồi!”



Khanh Ngũ cười xấu xa một chút —— hắn không để ý phối hợp với Tiểu Thất, diễn trò cho bạn đồng hành của hắn ở bên ngoài nhìn.



Dù sao cũng là vì Tiểu Thất, hắn tạm thời có thể không cần mặt mũi —— lại nói ảnh vệ đều là sống ở trong chỗ tối, miệng cực kỳ kín, cũng không cần phải lo lắng bọn họ đi ra ngoài nói lung tung.



Vì thế thừa dịp cùng Tiểu Thất kéo ra khoảng cách, hắn nói khẽ với Tiểu Thất: “Đem quải trượng của ta đến đây, ta tự mình luyện đi đường, ngươi đi ra ngoài cùng bạn đồng hành chơi đi, một lát quỷ linh đến đây, ngươi có thể trở về báo cho ta biết.”



“Đừng có tự mình ngã đó.” Tiểu Thất dặn dò một câu, lập tức đem bộ quải trượng đặt ở bên giường, lúc này mới đi ra ngoài.



Tiểu Thất đi ra cửa phòng, đối với hai người đứng bên ngoài nghẹn họng nhìn trân trối thì đắc ý thị uy: “Thế nào?”



Phong Bát đáp: “Chủ nhân nhà ngươi thật sự là rất sủng nịch ngươi! Ngươi thật sự là ảnh vệ được sủng ái nhất thiên hạ đó nha!”



Long Cửu cười hắc hắc nói: “Dứt khoát cứ gọi ngươi là sủng vệ tốt lắm, ha ha ha… Sống trên đời này ta thật không ngờ còn có thể gặp qua một vị chủ nhân sủng ảnh vệ của mình như vậy … Ha ha ha… Vì phối hợp với ngươi còn giả bộ đáng thương… Khanh Ngũ công tử thật đáng thương nha!”



“Hừ ((∞)) tức quá!!!!!!!!!!!” Tiểu Thất dựng lông.