Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 161 : Hào môn nhiều oán hận

Ngày đăng: 22:50 21/04/20


Từ ngày An Linh bị bắt, Khanh Ngũ chưa từng ghé qua thăm nàng. Lúc trước nàng chặt cổ tay diễn trò, Khanh Ngũ cũng không để nàng ở trong mắt, hiện giờ mọi chuyện đã vỡ lẽ, đây cũng là lúc trải đường cho sự nghiệp giang hồ của mình. Hơn nữa đối phương trăm phương ngàn kế muốn đưa mình vào chỗ chết, hắn làm gì còn chút thương hại nào.



Nếu bảo hắn lòng dạ độc ác, mưu kế thâm sâu, ngược lại đổi lại việc này do Khanh Ngũ ngày thường phong thái tao nhã đi làm thì người khác còn hết lời khen ngợi hắn ấy chứ.



【Cái thể loại công này ấy, từ xưa đến nay tuyệt đối không dính dáng tới chuyện của đám đàn bà con gái 】



Tuy nói bọn họ tính toán trở về Khanh gia bảo, kỳ thật mọi công tác chuẩn bị đều đã giải quyết xong xuôi rồi. Khanh Ngũ với Tiểu Thất hiếm khi có chút thời gian rảnh rỗi không bị công việc quấn thân, vì thế hơn phân nửa thời gian đều dùng cho việc du sơn ngoạn thủy. Mọi công chuyện lớn nhỏ đều có đám thuộc hạ Kỳ tộc, còn có một con hổ ăn chực uống chực xử lý.



Mối quan hệ giữa hai người Đại Bảo với Đại Ngư công tử ngày một nồng thắm. Kể từ ngày từ đầm suối trở về, Đại Bảo luôn bày ra dáng vẻ thần bí dẫn Đại Ngư đi tắm rửa, còn tình huống kiều diễm bên trong cũng chỉ có thể phỏng đoán qua tiếng rên rỉ bên trong tuyền ra thôi.



Ngặt nỗi khiến người phun một búng máu chính là, hóa ra Đại Ngư công tử còn có thể biến hình người nửa phần trên, còn nửa người dưới ở trong hình cá, nửa cái đuôi thả ở trong nước, trên thân trần trụi, tóc dài rối tung, muốn bao nhiêu quyến rũ thì có bấy nhiêu.



Tiểu Thất đang làm công tác chuẩn bị cho việc áo gấm về nhà của mình.



Làm sao mới được người xưng được là một ảnh vệ thành công? Tiểu Thất ở trong lòng yên lặng vẽ phác thảo, thừa dịp thời điểm nghỉ ngơi buổi tối nhìn gương tạo dáng. Khanh Ngũ cũng không quấy rầy hắn, ngược lại ở một bên cho chủ ý: “Tiểu Thất, khi về Khanh gia bảo, ta sẽ đề bạt ngươi làm Tổng đường chủ, ngươi thấy thế nào?”



“Không cần, ta vẫn thích làm ảnh vệ, Đường chủ gì gì đó phải lao tâm nhiều lắm, hơn nữa không đúng sở trường của ta.” Tiểu Thất cự tuyệt.



“Bằng không ta sẽ thông báo với phụ thân, để hai người xử lý chuyện hôn sự của hai chúng ta?” Khanh Ngũ không biết nghĩ như thế nào lại đề cập tới cái này.



“Hừ! Ta không muốn làm to chuyện như vậy! Ta cũng không phải là nữ nhân, lại nói, ta đã sớm lập lời thề cả đời đi theo ngươi, thứ ta theo đuổi chính là đại trung nghĩa của người đàn ông, chứ không phải mấy chuyện tình cảm yếu đuối. Ta không muốn làm cái chức Thiếu phu nhân mất mặt kia đâu!”




Nếu cho Thương Minh tự miêu tả về người thì Khanh cha dù đầu thai tám kiếp thì cũng đầy một bụng tâm cơ, là một người cha thâm trầm nghiêm khắc không có đâu.



Người này tính tình lạnh nhạt bạc bẽo, tùy hứng làm bậy, cho dù trong cơn giận dữ có đem Khanh gia bảo đốt sạch sẽ thì hắn cũng sẽ không để ý, cố tình còn giả thành cái dạng có năng lực nghiêm cẩn, khó trách dạy dỗ Bảo Bảo nhà mình thành kẻ thích vờ vịt như vậy!



Kết quả là, một đêm trước hôm Khanh Ngũ đến, Thương Minh ở trên giường đề nghị: “Bánh Ú a, ngươi xem hiện tại cao thấp trong Khanh gia bảo chướng khí mù mịt, nếu ngươi còn cứ mặc kệ như vậy thì sớm muộn gì Khanh gia bảo cũng sẽ xảy ra nội chiến, tổn thương nguyên khí.”



“Thì sao, việc này liên quan gì tới ta đâu?” Khanh Vân Tung lạnh nhạt hỏi.



Thương Minh nói: “Dầu gì Khanh gia bảo cũng là đại tộc trăm năm, một khi bị diệt vong nhất định sẽ ảnh hưởng tới trạng thái cân bằng của võ lâm.



Bánh Ú ngươi không thể tùy hứng như vậy. Lúc này cũng chỉ có thể để Bảo Bảo ngoan ra mặt giải quyết, ta nghĩ với cái tính tình kia của Bảo Bảo ngoan không nhất định sẽ ham hố cái quyền thế trong Khanh gia bảo của ngươi, không bằng ngươi viết di chúc, cố ý đem đại vị truyền cho Bảo Bảo ngoan, để gốc rễ bên trong Khanh gia bảo hoàn toàn bùng nổ, nhân cơ hội trị tận gốc luôn một lần!”



“Cho dù là đem vị trí bảo chủ truyền cho Thục Quân thì sao? Chẳng qua, ta lo lắng Thục Quân sẽ trở thành cái đích để thế lực lớn nhỏ trong Khanh gia bảo chỉ trích, sẽ mang đến nguy hiểm cho đứa bé kia! Nhiều năm qua, ta cố ý xa cách hắn, chính là vì phòng ngừa hắn bị thương tổn…”



“Bánh Ú, Bảo Bảo ngoan không còn là đứa nhỏ nữa rồi, nếu ngay cả chút việc nhỏ này mà nó cũng không giải quyết được thì không xứng trở thành con trai của Thương Minh Thư Vân ta!”



“Ngươi nuôi nó được mấy ngày?! Nó rõ ràng là con của ta!!” Khanh Vân Tung nheo mắt lại, hàn khí dâng trào.



“Đúng đúng… Ngươi nói đúng… Mỗi một câu Bánh Ú nói đều là lời lẽ chí lý ” Thương Minh chơi xấu môi hôn lên lông mi hắn, sau đó hai tay cũng không chịu yên phận. Hai người rất nhanh rơi vào bên trong màn triền miên kiều diễm.