Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 162 : Ba cha chạm mặt

Ngày đăng: 22:50 21/04/20


Khanh Ngũ trở về Khanh gia bảo, dựa theo cấp bậc lễ nghĩa trước tiên phải tới thỉnh an Khanh Vân Tung. Khanh Vân Tung vì thân thể Khanh Ngũ yếu nhược, nên dặn người dưới bảo hắn về phòng nghỉ ngơi trước đã.



Vì thế một đám người liền đi theo Khanh Ngũ tới cái ổ của bạn rồng có bộ vuốt, tham quan tổ rồng.



Ngày xưa, trong sân viện Khanh Ngũ vẫn luôn thanh tịnh, không có chuyện sẽ không có nhiều người như vậy ghé qua, lúc này quả thật là vô cùng náo nhiệt.



Tiểu Thất chịu trách nhiệm công việc của hướng dẫn viên, dẫn bạn hổ, Đại Ngư công tử, Bích Đồ, nhóm người Tô Á tham quan nơi ở của Khanh Ngũ. Mà bản thân chủ nhà Khanh Ngũ lại đi thẳng tới chiếc giường lớn quen thuộc của mình, ngửa mặt nằm xuống, thoải mái thở ra một hơi.



Vẫn là giường lớn nhà mình thoải mái nhất! (╯╰)



Rồng có bộ vuốtlộ ra biểu tình thỏa mãn tuyệt đối không thể bị người nhìn thấy.



Ngoại trừ chiếc giường lớn thoải mái quen thuộc, còn có một bộ lương thực tinh thần——tổng hợp bộ truyện 《 làm thế nào để khống chế được ảnh vệ》phát hành đủ các kỳ.



Cuối cùng, tất cả mọi người chia nhau đi đến gian phòng của mình. Bạn hổ đem ngăn tủ trong phòng làm thành kho dự trữ, bên trong cái ngăn bí mật tàng trữ phần sữa nai nọ.



Ngoài ra, hổ ta còn dụng tâm làm một bản sổ sách, ghi lại số lượng sữa mà bản thân mình trộm trữ làm của riêng. Chuyện làm hắn thỏa mãn nhất, chính là mỗi khi mở ngăn tủ nhìn thấy đống sữa xếp đầy một ngăn không ngăn được nụ cười đắc ý, sau đó cái miệng nhỏ sẽ nhâm nhi phần sữa kia đến khi đã nghiền.



“Đại Bảo, toàn bộ đống này đều là tặng cho ta?” Đại Ngư công tử chỉ vào một đống lớn vải dệt hỏi Đại Bảo.



Đại Bảo gật đầu, tràn đầy kích động bắt đầu giới thiệu: “Đúng vậy, những thứ này là trang phục ta làm theo số đo của ngươi với đầy đủ mọi kiểu dáng. Ngươi xem, cái này là y phục ngũ sắc dùng khi ngươi biến thành bộ dạng Đại Ngư, cái này là bộ quần áo gấm đủ màu khi ngươi ở trong trạng thái nhân ngư…”



Vì thế sau đó, mọi người ngoại trừ có thể nhìn thấy được rồng đeo vuốt còn có thể chứng kiến Đại Ngư mặc quần áo! Đương nhiên, thật lâu về sau, ngay cả hổ cũng mang bộ vuốt thêu hoa bồng bềnh, hơn nữa còn đem tặng cho kỳ lân một bộ, kỳ lân còn liên tục khen bạn hổ có hiếu.



Vốn dĩ dựa theo kế hoạch ngày thứ ba sau khi Khanh Ngũ về nhà, các vị huynh đệ muốn mở tiệc chiêu đãi hắn, làm tiệc tẩy trần cho hắn. Nhưng không ngờ vào đêm, Khanh cha cùng Thương cha lặng lẽ lén lút đến thăm hắn.



Lại nói huynh đệ nhà họ Khanh thật đúng là đủ thủ đoạn, sân trong sân ngoài viện nhà Khanh Ngũ đều có tai mắt bí mật giám thị, ngay cả nô bộc hầu hạ Khanh Ngũ cũng có rất nhiều cơ sở ngầm của các vị công tử khác.


Đại Ngư lập tức lật cái bụng, ẩn vào trong ao, cho dù cái ao kia che được thân mình hắn cũng có chút khó khăn, nó phải uốn cong thân hình mới miễn cưỡng che dấu chính mình trong bóng đêm.



“Ngũ thiếu, xảy ra chuyện gì?!” Đám hộ viện thân thiết vọt vào sân, nếu là trước kia thì đám người hầu này cho dù có gọi rát cuống họng cũng sẽ không đến đâu, lại càng không cần phải nói trong đám người còn có vài ảnh vệ mà Mạc Tiểu Thất quen mặt.



Tiểu Thất lập tức đi theo ra, đối với một đám ánh mắt đảo loạn khắp chung quanh hộ viện, cười lạnh nói: “Là Thất gia ta đang luyện giọng, sao vậy? Mấy vị buổi tối không ngủ được, ta thanh cổ họng một tiếng các ngươi đều đi ra?”



“Thất gia, đã khuya rồi ngài còn luyện cổ họng gì chứ?” Đám trông cửa trong viện ngoài cười nhưng trong không cười.



Tiểu Thất ôm cánh tay đáp: “Ta chỉ biết có một đám rùa rụt cổ mai phục khắp bốn phía, ước gì trong viện xuất hiện chút gió, cho nên ta mới luyện giọng thử xem.”



“Thất gia, ngài đừng lấy chúng tôi làm trò cười—— chúng tôi ở bốn phía đều là phụng lệnh của mệnh bảo hộ sự an toàn cho Ngũ thiếu. Vào miệng của ngài, lòng tốt ngược lại bị cho là lòng lang dạ thú!” Đám hộ viện nói tới hợp lý hợp lý, thế nhưng dùng bảo chủ làm bia đỡ đạn.



Tiểu Thất nói: “A, nếu ta không lầm, hình như ngươi tên là Trương Ngũ đúng không? Mấy năm trước nghe nói ngươi đi theo đại thiếu gia, làm ảnh vệ của đại thiếu gia sao lại biến thành hộ viện rồi?”



“Gần đây tiểu nhân bị điều chức, Thất gia, khẩu khí ngài không tốt.” Trong nụ cười của Trương Ngũ dâng lên một cỗ sát ý, hắn sớm đã nhìn tên tiểu nhân đắc chí Mạc Tiểu Thất không vừa mắt! Về sau có cơ hội, nhất định phải chỉnh chết thằng nhóc này!!



“A, trước giờ ta vẫn luôn dùng loại giọng này, ngươi nếu không thích nghe thì đành chịu. Các ngươi còn đứng ở chỗ này làm gì, Ngũ thiếu không có việc gì, còn không giải tán đi?”



“Thất gia, ngài cũng không phải chủ tử, Ngũ thiếu có việc gì hay không cũng không phải do ngài định đoạt.” Trương Ngũ nheo mắt.



Lúc này, trong phòng truyền đến một giọng nói thanh nhã êm tai: “Ta không có chuyện gì, vừa rồi là Tiểu Thất giẫm phải con gián cho nên cảm thấy ngạc nhiên, làm phiền các vị phải ghé qua, thật ngại.”



Trương Ngũ vội vàng thay đổi ngữ điệu cung kính: “Tức là Ngũ thiếu không sao, vậy bọn ta xin phép lui xuống.” Nói xong ném cho Tiểu Thất một cái liếc mắt xem thường, “Con gián? Ha ha, các huynh đệ, chúng ta lui xuống đi.”



“Được rồi, điều thứ nhất của ảnh vệ chính là chịu tiếng xấu thay cho người khác, thay chủ tử chịu tiếng xấu giùm người ta. Các ngươi cứ cười đi, để xem tương lai rốt cuộc ai mới là kẻ nhát gan sợ con gián!” Tiểu Thất ở trong lòng không phục mắng.



@ Thiếu ngủ nhưng lỡ giấc T^T