Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 176 :

Ngày đăng: 22:50 21/04/20


Đại Bảo đột nhiên lặng lẽ bỏ đi. Trong phòng của hắn chỉ để lại một phong thư, nhắn mọi người đừng đi tìm hắn, cho dù có tìm cũng hãy chờ nửa năm sau.



Bởi vì Đại Bảo đột ngột rời đi mà Đại Ngư công tử khóc ầm một trận, sau đó buồn bực trốn vào trong ao Khanh gia bảo, buồn bực không chịu đi ra.



Khanh Ngũ rất hiểu con người Đại Bảo, Đại Bảo nhất định không muốn mọi người khó xử, vì an ủi Đại Ngư công tử, Khanh Ngũ quyết định dàn xếp mọi công việc trong Khanh gia bảo rồi mới đi tìm Đại Bảo.



Có điều, căn cứ vào sự quan sát cũng như tầm hiểu biết của hắn đối với Đại Bảo, đại khái thì hắn cũng có thể đoán được. Đại Bảo đi không từ giã có khả năng liên quan tới Nam triều. Tuy Đại Bảo luôn tận lực che dấu, nhưng người thông minh như Khanh Ngũ vẫn nhìn thấu dấu vết để lại.



Cho nên, trái lại hắn cũng không vội vã đi tìm Đại Bảo, dựa theo phỏng đoán của hắn, lần này Đại Bảo trở về nhất định liên quan tới cuộc tranh đấu trong cung đình. Đợi Đại Bảo đến Nam triều, hồi phục lại thân phận, đến lúc đó tới tìm Đại Bảo cũng không muộn.



Nhưng tâm tình Đại Ngư công tử cực kỳ sa sút, lặn ở dưới mặt nước không chịu nổi lên, bọn họ chỉ có thể mỗi ngày ném vào trong nước thiệt nhiều đồ ăn cho hắn. Mấy ngày nay, thậm chí ngay cả cơm Đại Ngư công tử cũng không ăn, thực vật ném vào trong nước toàn nổi lên trên mặt nước. Vì thế, Khanh Ngũ quyết định biến thành rồng lẻn vào trong nước thăm hỏi Đại Ngư.



Cái ao trong Khanh gia bảo của Đại Ngư thông với thuỷ vực bên ngoài, từng ngày bào mòn bị thiên nhiên cải tạo thành một ao trì, thông với thác nước sau núi. Nước trong ao sâu không lường được, không thể bnào so sánh với cái ao nhỏ trong sân Khanh Ngũ.



Nhân lúc đêm tối người yên tĩnh, Khanh Ngũ với Tiểu Thất lặng lẽ tìm tới bên cạnh cái ao. Sau khi Khanh Ngũ biến thành Bạch Long, Tiểu Thất lập tức gói một ít điểm tâm bọc bằng giấy dầu không thấm nước bên ngoài cuốn thêm mấy tầng lá sen, mới dùng bọc da treo trên cổ Bạch Long. Nhìn qua giống như Bạch Long đeo thêm một cái khăn quàng đỏ vậy.



Bạch Long đeo khăn quàng đỏ lập tức nhảy vào trong nước, lặn thẳng xuống hố đen sâu nhất ở trong ao.



Tuy rằng trong ao đen như mực, nhưng hai mắt Bạch Long phát ra ánh sáng nhạt khiến hắn có thể thấy rõ sự vật ở khoảng cách không xa ở xung quanh.



Bạch Long không ngừng lặn xuống, lúc này mới phát giác ra cái ao trong Khanh gia bảo thật sự sâu không lường được, cũng không biết lặn tới độ sâu bao nhiêu, chỉ thấy thuỷ vực đen kịt dần dần hiện ra khe sáng, mà ở đáy nước mọc ra một tòa nhà đứng sừng sững nơi đó phát ra ánh sáng nhàn nhạt!



Thì ra, ở dưới đáy nước trong Khanh gia bảo còn có tinh quái sinh sống! Bạch Long cảm thấy có vài phần kinh ngạc, thì ra tinh quái thật sự ở cùng một chỗ với người phàm!



Bạch Long cảm thấy tò mò tăng nhanh tốc độ, càng lúc càng gần tòa nhà kia, nhìn rõ ràng không sót cái gì. Không ngờ, ở dưới đáy nước cách tòa trạch năm trượng xuất hiện một cổ lực lượng vô hình đột nhiên đánh văng hắn ra, khiến cho Bạch Long không thể tới gần.




Thanh Giao uống trà đợi Đại Ngư bão nổi xong, mới nói với Khanh Ngũ: “Ta muốn nhờ ngươi mang một người đi.”



“A?” Đối với thái độ ngạo mạn của Thanh Giao, Khanh Ngũ hơi hơi nâng hàng lông mày, đáp: “Ta chỉ là một con rồng tàn tật, có thể nào nhận được sự nhờ cậy của giao quân sự chứ?”



Thanh Giao vẫn lạnh lùng như cũ, không hề giận dữ: “Là đệ đệ ta, ta không hy vọng hắn cũng bị cuốn vào kế hoạch tiêu diệt ma vật, trong khoảng thời gian này để cho hắn sống nhờ ở chỗ của ngươi đi.”



Giọng điệu này một chút cũng không giống như nhờ vả người ta mà ngược lại y hệt như mệnh lệnh. Có điều Khanh Ngũ tốt tính, không quá so đo dù sao, đối phương cũng không phải con người.



Vì thế đáp: “Vậy để lệnh đệ ra đây gặp mặt đi.” Nhưng hắn lập tức cảm thấy đau đầu, sân nhà hắn đã đủ các phiền toái không phải con người rồi. Hy vọng người em trai của giao long này không phải thiếu niên quậy phá như Bạch Hổ.



Lại nói, giao long không có sừng như rồng để nhe nanh múa vuốt, không thể nào có bộ lông xù đáng yêu như Bạch Hổ, hơn nữa dựa theo tính tình của con thuồng luồng trước mặt là hắn đủ biết bộ tộc giao long ngạo mạn ưa cứng, xem ra không phải là mặt hàng dễ ở chung.



Ngay tại lúc Khanh Ngũ rơi vào dòng suy nghĩ miên man, từ cánh cửa bên hông xuất hiện một thanh niên, dáng người thon dài, khuôn mặt kiên nghị, làn da có chút ngăm đen. Tính tình cũng giống như huynh trưởng nhà hắn, không hay nói cười. Khanh Ngũ im lặng bĩu môi, lập tức nở nụ cười ôm quyền chào hỏi em trai của giao long.



Không ngờ Thanh Giao lại nói: “Đây là đệ đệ ta, Huyền Giao, ta sẽ không để hắn đi theo ngươi ăn không công, trong khoảng thời gian này tạm thời để cho hắn làm thị vệ của ngươi là được. Huyền Giao.”



Thanh Giao kêu một tiếng, Huyền Giao liền khụy đầu gối quỳ xuống trước mặt Khanh Ngũ, nói: “Trong khoảng thời gian này, Huyền Giao sẽ xưng hô với các hạ là chủ nhân, nếu Huyền Giao có làm gì không đúng, mong chủ nhân cứ trách phạt.”



Khanh Ngũ = =



Vì thế Khanh Ngũ giở giọng: “Được rồi, Ngư cha, mấy ngày nữa ta sẽ đến thăm ngươi. Khi nào các ngươi xuất phát nhất định phải nói cho ta biết.”



“Ừ ừ, yên tâm.” Ngư cha vỗ vỗ Khanh Ngũ, Khanh Ngũ tạm biệt Thanh Giao, sau đó cầm lấy cánh tay Ngư cha, muốn Ngư cha giúp mình rời đi, nhưng Huyền Giao trái lại rất có mắt nhìn, im lặng vươn tay thay thế Ngư cha dìu Khanh Ngũ.