Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 204 : Tà ác che mắt

Ngày đăng: 22:50 21/04/20


Sau khi Khanh Ngũ đi rồi, Yến Tam Thất vốn đang điều tức lúc này hắn mới kinh ngạc phát giác, nội thương tra tấn bản thân mình mấy năm nay cùng với ngoại thương đầy người không chỉ hoàn toàn tốt lắm, hơn nữa, bản thân công lực của hắn dường như đã tinh tiến không ít. Có thể nói, trong suốt ba năm qua, không, phải nói là từ lúc chào đời cho tới nay đây là đêm mà hắn cảm thấy được thoải mái.



Hắn không thể không thừa nhận, Khanh Ngũ công tử rất có bản lĩnh. Trong thời gian ngắn ngủi như thế mà hắn có thể giúp mình khôi phục lại được. Nếu là mình của ba năm trước, đại khái sẽ cảm động đến rơi nước mắt, từ nay về sau thề nguyện sống chết một lòng trung thành dốc sức vì hắn đi?



Đáng tiếc, đáng tiếc là hắn sớm đã không còn là Yến Tam Thất trước kia nữa. Từ khi trải qua những tra tấn cùng với việc bị người vô tình vứt bỏ, hắn đã tự mình phát thệ, từ nay về sau, Yến Tam Thất ngày xưa đã chết, Yến Tam Thất bây giờ là một đại ma đầu lãnh huyết vô tình, ích kỷ ngoan độc, ai đối tốt với hắn, hắn sẽ bắt kẻ đó phải chịu thống khổ! Ai làm chuyện ác với hắn, hắn sẽ lấy mạng kẻ đó!



Từ nay về sau vĩnh viễn hắn sẽ đội lên bộ mặt nạ xấu xí này, hoàn thành phần đời còn lại, hắn phải làm loại người hèn hạ nhất trên đời! Hắn tồn tại trên đời này chỉ vì một mục đích báo thù!



Cho nên, loại mình đáng ghê tởm ngoan độc như mình, sao có thể tuân thủ những quy củ mà Khanh Ngũ định ra chứ? Khanh Ngũ công tử, ngươi sẽ nhanh chóng ý thức được, chuyện giữ ta lại chính là nỗi ân hận mà lớn nhất đời này của ngươi! Mà ngươi phải dùng máu để trả giá!



Yến Tam Thất nhìn tấm gương đồng cười lạnh, cười Khanh Ngũ, cũng như cười sự xấu xí dữ tợn của bản thân mình. Hắn lặng yên đem thanh chủy thủ thu vào trong tay áo. Đây là do Khanh Ngũ tự tìm, hoan nghênh hắn tùy lúc tới ám sát. Vô luận thành công hay không thì mình cũng đã định trước là sẽ rơi vào địa ngục rồi?



Thật mong đợi.



Yến Tam Thất siết chặt nắm tay, sau đó kiên quyết xoay người, ra cửa đi tới chỗ ở của Khanh Ngũ.



Hắn lựa chọn con đường hủy diệt, thậm chí không tiếc hy sinh người khác chôn cùng với hắn.



Chỉ có những ai có tâm muốn chết, mới có loại hành động điên cuồng cỡ này mà thôi.



Tổn thương trong lòng Yến Tam Thất đã không thể chữa trị.



Sáng sớm, kinh thành bị phủ mây đen cuối cùng cũng được chiếu sáng. Tiểu Thất đẩy Khanh Ngũ vào trong hoa viên, thảm đã được phủ đệm chăn cũng đã được chuẩn bị sẵn trên ghế, xong xuôi ngồi ở một bên, thuần thục giúp Khanh Ngũ mát xa chân.



Mà rồng bộ vuốt thì thoải mái nhắm mắt dưỡng thần, dùng tay che mặt, nghiêng đầu dựa vào ghế nằm chợp mắt.



Đây vốn dĩ là một buổi sáng ấm áp.
“Có điều ta phải nhắc ngươi, độc của người phàm không si nhê gì với ngươi nha.” Hổ con ngồi xổm ngồi ở một bên, vẫy vẫy cái đuôi xen vào.



Phịch một tiếng vang lớn, Yến Tam Thất bởi vì một khắc thất thần đã bị Tiểu Thất một quyền đánh ngã xuống đất.



Khanh Ngũ (⊙⊙), hay là, Hổ con mới chính là khắc tinh của đầu lừa Yến Tam Thất bướng bỉnh kia?



“Khanh gia Ngũ thiếu, quả nhiên thật có bản lãnh, mưu kế thâm sâu. Thế nhưng liên tục ba lần hạ gục ta.” Yến Tam Thất bị Tiểu Thất kề đao vào cổ, nhưng vẫn còn cười ha ha, không thấy chút ăn năn nào.



“Là do tự mình đê tiện.” Tiểu Thất phỉ nhổ.



Lúc này Khanh Ngũ mới từ ghế nằm đứng lên, hắn cầm lấy cây gậy chống, bước từng bước một tới trước mặt Yến Tam Thất.



“Yến Tam Thất, nếu ngươi cho ta một tuần, ta có thể làm ngươi đời này thay hình đổi dạng, một lần nữa làm người, nhưng bản công tử còn có chuyện quan trọng phải làm, bởi vậy không muốn phí công phu với con ma chết như ngươi.” Khanh Ngũ cuối cùng cũng bỏ xuống bộ mặt ôn hòa lộ ra khí phách nguyên bản, “Lão hổ, hồ ly, thỏ béo, trông chừng hắn. Không được để hắn xảy ra sự cố.”



“Sao lại coi trọng hắn như thế? Sao không đánh hắn một trận cho hắn chừa?” Hồ ly ngốc hồ hồ hỏi.



Yến Tam Thất trừng mắt nhìn qua—— hồ ly cũng biết nói chuyện?! Đây nhất định là trò xiếc do Khanh Ngũ bày ra! Con cọp kia cũng thế!



“Ngươi hàng này nhất định lại cho rằng ta dùng giọng bụng trêu đùa ngươi.” Khanh Ngũ nhìn biểu tình biến hóa trên mặt của Yến Tam Thất, đột nhiên nhếch khóe miệng cười lạnh một cái.



“A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a!”



Tiếng kêu thảm thiết của Yến Tam Thất cũng như bóng dáng Bạch Long rất nhanh đã lẩn trốn vào tầng mây, rất nhanh liền tiêu thất.



Hưởng thụ cái cảm giác gió trời tát vào mặt mà rồng bộ vuốt đem lại cho ngươi đi, khốn kiếp. Tiểu Thất ôm cánh tay nhìn trời —— Lần này rồng bộ vuốt làm tốt lắm cũng thật dứt khoát, xem ra đối với loại hàng như Yến Tam Thất đã lười tận tình khuyên bảo giả trang x khuyên nhủ hàng phục rồi.