Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 205 : Một đường đoàn tụ

Ngày đăng: 22:50 21/04/20


Xem ra sau vụ việc lần này, Yến Tam Thất sẽ thành thật một thời gian.



Từ khi bị rồng bộ vuốt cho cưỡi gió lên mây, hắn không còn kiêu ngạo giống như lúc trước nữa, cũng không ồn ào đòi ám sát.



Đương nhiên Khanh Ngũ cũng lười để ý tới hắn, chỉ bảo Tiểu Thất đi lại trên giang hồ thả ra chút tin đồn, nói Yến Tam Thất bây giờ là thủ hạ của Khanh gia Ngũ thiếu, có mọi ân oán nếu có hãy cứ nhắm về phía hắn. Đương nhiên, hiện tại thế lực sau lưng Khanh Ngũ quá khủng, nào có ai chân chính tự tìm tới cửa rước lấy phiền toái.



Cuối cùng Đại Bảo đã bị lần đầu tiên ám sát cảnh cáo —— bị đám hoàng tử kiềm chân này. Trong cuộc săn bắn do hoàng gia tổ chức, có người bí mật nhắm tên bắn lén bắn, may mắn khinh công của Đại Bảo cực cao, né được trong tích tắt.



Chuyện này nhóm tùy tùng đều nhìn thấy rõ rành rành, cũng truyền miệng trong cung, nhưng là thái độ của lão hoàng đế ôn hoà, thản nhiên coi như không có phát sinh bất cứ chuyện gì vậy. Từ đó có thể thấy trong lòng lão hoàng đế Đại Bảo không đáng giá nhắc tới.



Có lẽ đây là chiêu độc muốn giúp Đại Bảo thoát khỏi số phận làm bia ngắm của cuộc tranh đấu trong cung, thế nhưng tiếp theo đó lão hoàng đế lại làm ra một quyết định, đó là ban phủ đệ cung vương cho Đại Bảo cùng với nhóm hoàng tử, cho phép bọn họ dọn ra ngoài cung —— Vị trí vương phủ hẻo lánh, nhiều năm bỏ trống. Đây vốn dĩ là một tòa trạch hoang của vị Vương gia nào đó mấy chục năm trước, so với nhóm thì phủ đệ của Đại Bảo là nơi rách mướp tồi tàn hẻo lánh nhất.



Có điều, Đại Bảo cùng Đại Ngư đều rất vui vẻ, bọn họ không hề để ý phải ở nơi nào ra sao, chỉ cần được ra cung là bọn họ đã tự do rồi, cùng lắm thì ở chung với bọn rồng bộ vuốt là được.



Bởi vậy về căn bản Đại Bảo cũng không muốn sửa lại vương phủ, sau khi dẫn theo vị nhà mình ra khỏi hoàng cung, hắn liền thẳng đến chỗ của rồng bộ vuốt, về phần cái tòa vương phủ bỏ đi của mình hắn đã sắp xếp an bài hạ nhân tới đó, bổng lộc nhận từ hoàng cung toàn bộ tặng cho bọn họ.



Đại Bảo cảm thấy mình lại biến trở về với thân phận thần y ( may vá) Triệu Đại Bảo.



Nhưng rồng bộ vuốt nói cho hắn biết, chuyện đã như vậy về căn bản thì không thể nào bo bo giữ mình mãi, cung đấu cũng giống như giang hồ. Chỉ cần bản thân ngươi là người trong hoàng tộc thì vĩnh vô cũng không thể nào thoát ly khỏi nó một ngày. Cho dù ngươi có co giò mà chạy thì hoa sớm hoặcc muộn sẽ có một ngày người khác sẽ giẫm bẹp ngươi. Mà thế lực nhằm vào Đại Bảo tuyệt đối sẽ không thu tay lại như vậy.




Về sau, đặc sản sơn cô này đổi tên thành là tùng nhung.



Đây là bữa tối vui vẻ nhất mà hoàng tử Đại Bảo được ăn. Rượu quá ba tuần, mọi người liền mở máy hát, người Kỳ tộc nói chỗ bọn họ có kỳ văn dị sự, bọn lão hổ thỏ béo kể vài chuyện thú vị ở trong giới tinh quái, Đại Bảo thì có bí tân trong cung.



Chỉ có Yến Tam Thất ngồi ở một bên yên lặng không nói. Hắn bởi mệnh lệnh của tổ chức xâm nhập hoàng cung trộm bảo còn chưa thành đã bị bắt bị tra khảo. Kỳ thật chẳng qua đây chỉ là phương pháp hắn muốn tìm chết mà thôi, không ngờ ở trong tuyệt cảnh gặp được Khanh Ngũ, lại nhận thức nhiều sự việc kỳ diệu như vậy, đối với nhân sinh trong đời của đã khiến hắn không biết nên tự hỏi như thế nào nữa.



“Tại lãnh địa Kỳ tộc của chúng ta có núi non hùng vĩ cùng với rừng rậm bao la, là loại cảnh sắc mà người Trung Nguyên các ngươi có nằm mộng cũng không thể thấy được …”Uống rượu cao hứng khiến đám người Kỳ tộc thao thao bất tuyệt miêu tả cố hương xinh đẹp của bọn họ, người nói vô tình, người nghe có tâm.



Yến Tam Thất nhịn không được xen mồm: “Phương Bắc hùng vĩ, thật sự tráng lệ đến thế? Tuy ta thường xuyên vào Nam ra Bắc, nhưng chưa bao giờ đi qua phương Bắc, có lẽ tới đó né tránh huyên náo của thế gian cũng là lựa chọn chính xác…”



“Đúng vậy! Bằng hữu! Hoan nghênh ngươi tới cố hương chúng ta làm khách! Ngươi đến đó sẽ phát hiện, nơi ấy sẽ càng giống thiên đường hơn!” Người Kỳ tộc uống say sưa, nhiệt tình vỗ bả vai Yến Tam Thất.



Ngay tại lúc bầu không khí càng ngày càng nhiệt liệt, ngoài cửa sổ có dị động khiến Tiểu Thất trong phút chốc sinh lòng cảnh giác.



“Có người lẻn vào. Nhân số rất nhiều.” Tiểu Thất lôi kéo ống tay áo của Khanh Ngũ.



Không khí nhất thời bị kiềm hãm.