Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ
Chương 216 : Huyết án trong đêm mưa
Ngày đăng: 22:51 21/04/20
Đêm mưa, mưa không ngừng từ trên sơn trấn một đường trút xuống, cả đất trời chỉ có tiếng mưa rơi ào ào. Xung quanh chỉ còn mỗi một cái khách *** là còn mở đèn chưa có đóng cửa. Tuy nơi này là sơn trấn nhỏ, nhưng Duyệt Lai khách *** này sinh ý không tồi, bởi vì trên trấn nhỏ này dù sao cũng là con đường có người giang hồ qua lại, khách *** cũng ra hình ra dáng, so với trong thành biện không kém chút nào.
Đoàn người Kinh Trường Phong tính cả nhóm nhân thủ vài môn phái phái đi chung cùng với tạp dịch, những người này nhàn đến mốc meo, có người ở trong đại sảnh phía dưới nói chuyện phiếm giải buồn, có kẻ thì đi ra ngoài mua vui.
Mặc dù là trấn nhỏ trên núi, thế nhưng vẫn có thanh lâu. Có điều thanh lâu nơi này bán thân bán nghệ không phải nữ tử, chiếm đa số chính là tiểu quan.
Kinh Trường Phong đi rồi, Tiểu Thất khóa trái cửa, tránh có người tới quấy rầy. Khanh Ngũ nhân cơ hội kéo hắn tới trên giường, buông màn giường.
Không bao lâu, vài kiện quần áo bị ném ra từ bên trong màn giường, khoát lên bên ghế trên giường.
Có thể tưởng tượng, giờ phút này bên trong màn trướng nhất định là xuân sắc khôn cùng.
Trọ lại trong này đã định sẵn là sẽ trải qua những ngày nhàm chán, đột nhiên trong màn mưa có khách ghé qua hấp dẫn đám người rảnh rỗi trong phòng khách chú ý.
Người tới là ba bốn nam tử đầu đội đấu lạp một thân quần áo màu đen, trên mặt che khăn quàng cổ, chỉ để lộ ra hai con mắt.
Từ phục trang trên người, đám người này đã để lộ ra một cỗ không khí quỷ dị, bởi vậy lập tức hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Mấy người hắc y nhân kia thanh âm ép xuống rất thấp, nói với chưởng quầy: “Chúng ta muốn bao hạ toàn bộ khách ***.”
“Khách quan, ngài chỉ có bốn người, lại muốn bao hết toàn bộ khách ***, vậy khách nhân khác phải đi đâu đây?” Chưởng quầy khó xử, hắn đang muốn cầu tình, một người hắc y đội đấu lạp lập tức đánh gãy lời hắn: “Một vạn lượng, mua khách *** của ngươi.”
Những người khác đều chấn kinh rồi, hiển nhiên mấy người này lai lịch không nhỏ, có điều tất cả mọi người đều đã nhìn quen giang hồ mưa gió, mấy người kia vừa thấy đã biết không phải người lương thiện, bởi vậy cũng không có ai ra mặt.
“Vị khách nhân này, ngài cho dù mua đứt khách *** của tại hạ, nhưng cũng không thể đuổi đi những vị khách nhân kia đi! Khách *** của ta mở cửa, cũng đặt chữ tín…” Chưởng quầy đang đứng nói, lại đột nhiên rầm một tiếng ngã xuống phía dưới quầy.
“Môn quy của Hắc môn, kẻ cả đường đều phải quét sạch!” Một tên áo đen thấp giọng nói.
“Chậm đã, người này nếu tự xưng là Ngũ thiếu Khanh gia, không ngại bẩm báo môn chủ trước đã.” Nam tử cầm đầu vẫn kiêng kị Khanh Ngũ vài phần.
Có một tên áo đen lặng yên rời đi, dường như đi bẩm báo cho môn chủ trong miệng bọn họ.
Một lát sau, người tới nói với gã thủ lĩnh vài câu, thần sắc của hắn biến đổi, lập tức thay đổi thái độ trở nên vô cùng cung kính với Khanh Ngũ, ôm quyền nói: “Khanh Ngũ công tử, môn chủ cho mời ngươi nói chuyện.”
Dứt lời mấy người xếp thành hai hàng quỳ gối trước cửa, ngoài cửa xuất hiện tiếng di chuyển của đoàn xe, tuy trời đang mưa nhưng đoàn xe kia sau khi dừng lại trước cửa, liền có tỳ nữ mỹ mạo tung hoa, sau khi vào sảnh lại có người trải thảm hoa, trông thật kiểu cách.
Khanh Ngũ ngồi trong đại sảnh, lù lù bất động. Trong mắt đám người Hắc môn kiêu căng, loại hành vi này của Khanh Ngũ dĩ nhiên là cực đại bất kính, nên chém đầu, có điều toàn võ lâm ai nấy đều biết Khanh Ngũ hai chân không tiện đi lại, việc bảo hắn đứng dậy nghênh đón là chuyện không thể. Vì thế những người này chỉ có thể mắt mở to mắt nhìn Khanh Ngũ trở thành người đầu tiên từ lúc khai thiên lập địa ngồi nghênh đón môn chủ.
Sau khi phân phó thủ hạ chuẩn bị xong xuôi, vị môn chủ thần bí kia mới dùng kiệu nhỏ tiến vào trong khách ***, trên ghế lót thảm trải, xong xuôi môn chủ mới chịu dời dưới tới đó.
Khanh Ngũ giương mắt nhìn, chỉ thấy vị môn chủ này một thân áo gấm màu đen, trên áo choàng dùng tơ vàng thêu hoa sen, mặt mày của hắn rất là thanh tú, nhưng thần sắc có chút tái nhợt, khí độ cũng bị phủ hàn khí, nhưng đôi con ngươi rất lợi hại, âm trầm nhìn chằm chằm Khanh Ngũ.
Có điều là con khỉ gầy nhom có túi bọc da tốt mà thôi! Tiểu Thất ở trong lòng oán thầm, hắn ôm cánh tay đứng ở phía sau Khanh Ngũ, tư thế cùng phục trang như muốn tuyên cáo rõ chính mình là ảnh vệ của Khanh Ngũ, bởi vậy những người không để ý tới hắn nhiều lắm.
“Tại hạ Khanh Thục Quân.” Khanh Ngũ ôm quyền chào hỏi môn chủ.
Môn chủ sắc mặt hơi hơi không vui —— Khanh Ngũ chính là kẻ đầu tiên trên đời này can đảm ngồi đó nói chuyện với hắn. Nếu không phải hắn là Khanh Ngũ, giờ phút này đã khiến hắn trở thành đồ ăn cho chó rồi!
“Khanh Ngũ, quả nhiên giống y như trong lời đồn, không giống bình thường.” Giọng nói môn chủ âm lãnh vô tình, hàm nghĩa đối với Khanh Ngũ không hề khách khí.