Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 215 : Chuyện đêm ở sơn trấn

Ngày đăng: 22:51 21/04/20


Mưa to kéo dài liên tục mấy ngày kéo đến lũ, đoàn người Kinh Trường Phong tiếp tục bị nhốt ở trong trấn nhỏ trên núi.



Trận mưa to này không phải do rồng bộ vuốt tạo thành, Tiểu Thất hỏi Khanh Ngũ có phương pháp nào khiến mưa ngừng hay không, Khanh Ngũ chỉ lắc đầu. Hắn có biện pháp gọi mưa xuống, nhưng lại không có cách nào khác khiến cho mưa tạnh, cho dù hắn là rồng, cũng không thể đối đầu với thiên nhiên.



Vì thế một đám người đành phải tiếp tục nhàm chán ở lại trong trấn nhỏ thiếu thốn không chút thú vị này. Kinh Trường Phong không biết nói với những người khác như thế nào, khiến cho tất cả mọi người đều biết thân phận bí mật của Khanh Ngũ.



Sau khi thân phận bị đưa ra ánh sáng, Khanh Ngũ cũng không tiếp tục che che lấp dấu, còn lớn gan không chút ngại ngùng xuất hiện ở trước mặt mọi người, ngẫu nhiên cũng cùng những người khác nói chuyện giải buồn.



Khanh Ngũ không hổ là Khanh Ngũ, phàm là những người cùng hắn nói chuyện phiếm, đều có cảm giác vô cùng tốt, tuy nói Khanh Ngũ thích giả bộ, cũng tận lực muốn đem bản thân mình biến thành tư thái thánh nhân tạo thành cái loại người người kính ngưỡng. Có điều hắn quả thật có cái tiền vốn kia, khiến mỗi cái người nói chuyện với hắn người người như được tắm gió xuân, thoải mái vô vàn.



Có người, ngươi càng tiếp xúc với hắn, sẽ càng ngày càng cảm thấy không thể rời mắt, lại có một loại người, ngươi càng kết thân, càng cảm thấy người này khiến cho ngươi thoải mái, tỷ như Khanh Ngũ. Hắn cố tình có một loại ma lực, làm cho ngươi tự đáy lòng yêu thích, bị hắn nắm mũi dẫn đi, cam tâm tình nguyện đi theo hắn.



Vì thế tại khách *** càng lúc càng nhàm chán, mọi người càng thích vây quanh Khanh Ngũ nghe hắn giảng chút chuyện lý thú, có điều mỗi lần như thế tiểu Mai giáo chủ sẽ đều xuất hiện, không khí sẽ đột nhiên rơi vào hầm băng. Cái vị giáo chủ kiêu căng lãnh diễm kia sẽ mãnh liệt đem Khanh Ngũ công tử mạnh mẽ mang đi —— dùng cái loại phương thức ôm lấy khiến người giận sôi, giống như Khanh Ngũ công tử chính là vật sỡ hữu riêng của hắn vậy.



Vì thế mọi người càng ngày càng tỏ ra đồng tình với vị Khanh Ngũ công tử bị ma giáo giáo chủ hạ độc, đối với quan hệ của hai người sôi nổi phỏng đoán không thôi.



Giữa Ma giáo giáo chủ và Khanh Ngũ công tử cũng từ đây là bắt đầu một hồi dây dưa vướng mắc.



Nhiều năm về sau, đoạn kỳ duyên này không hiểu vì nguyên cớ gì lại trở thành một trong ba tin tức kỳ lạ của giang hồ, được người truyền tụng, vị Hiểu thư sinh kia còn tự mình chấp bút, viết thành kỳ thư 《 thanh mai kỳ duyên 》, truyền lưu hậu thế. Cuốn sáh này là câu chuyện buồn triền miên, tình tiết phức tạp ngoằn ngoèo, thật khiến người tiếc hận rơi lệ, trầm tư vào trong đó.



Nghe đồn, ngày xưa nhà họ Mai ẩn cư trong thâm cốc, chịu nổi khổ diệt môn. Nhà họ Mai may mắn còn sót lại người con trai nhưng trong lòng nung nấu báo mối thù sâu nặng này. Người nọ nhẫn nại chịu nhục, đầu nhập vào làm môn hạ ma giáo. Có điều đáng tiếc vốn dĩ là một kỳ tài võ học từ nay về sau tâm tính biến đổi trở thành ma đầu tà ác. Sau khi trả được mối thù lớn, Mai Sương Thanh kế thừa sự nghiệp của huynh trưởng, bắt đầu nhất thống võ lâm, phát động chiến tranh liên miên không dứt.



Vì cứu vớt võ lâm khỏi tình thế nước sôi lửa bỏng này, Quân Thiên công tử Khanh Thục Quân tình nguyện hi sinh bản thân, không tiếc bệnh nặng trong người đi tới ma giáo khuyên nhủ, hy vọng đả động được tâm tư vị giáo chủ, để hắn ngừng tay. Không ngờ, lệnh giáo chủ lại si mê khí độ của Quân công tử không thôi, vì muốn chiếm lấy công tử hắn đưa ra đề xuất yêu cầu rất quá phận, muốn công tử dùng thân phận nam sủng ở lại bên cạnh mình.
“Hắc môn, từng nghe qua là môn phái cực kỳ thần bí.” Kinh Trường Phong hơi hơi nhíu mày, “Môn phái này từ xưa tới nay đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi, chỉ nghe đồn đã từng xuất hiện Mạc Biện.”



“Càng như vậy, ngược lại không phải càng tà môn hơn, không phải sao?” Khanh Ngũ hỏi lại.



“Ừ, ta cũng từng nghe thấy, môn phái này tác phong không tốt lắm, có điều dù sao cũng chỉ là nghe được, cũng không rõ cụ thể.” Kinh Trường Phong hơi hơi nhíu mày, “Ngũ thiếu vì sao đột nhiên nói tới chuyện này?”



“Gần đây ta nghe nói, hắc môn cũng từng xuất hiện gần đây.” Khanh Ngũ nhìn xúc xắc trong tay, “Ta từng phái người điều tra môn phái này, chẳng qua hắc môn làm việc thật sự quá mức bí mật hơn nữa rất giỏi che lấp, căn cứ chính xác duy nhất mà ta nắm giữ, chính là tháng ba năm ngoái, có người trong hắc môn đã từng xuất hiện trong một thôn nhỏ, không lâu sau, thôn kia liền phát sinh ôn dịch, người trong cả thôn đều chết hết.”



“A?” Kinh Trường Phong nghi hoặc.



“Ta cho rằng việc thôn xóm bị giết, có liên quan tới hắc môn.” Khanh Ngũ nâng mắt lên, “Hiện giờ các môn phái chính phái đều vội vàng tranh quyền đoạt lợi, ngược lại tạo cơ hội cho đám người tà đạo chân chính, Kinh thiếu hiệp, ngươi là người hiệp nghĩa chân chính, có bằng lòng giúp ta diệt trừ cái u ác tính của võ lâm hay không?”



“Nếu hắc môn thật sự phát rồ như thế, Kinh mỗ vì diệt ma, quyết không chối từ!” Kinh Trường Phong vỗ bàn.



“Kinh thiếu hiệp nếu đã có tâm, không bằng liên thủ với ta?” Khanh Ngũ nhìn Tiểu Thất nói tiếp, “Mai giáo chủ cũng đáp ứng điều tra.”



Tiểu Thất bĩu môi: Rồng bộ vuốt ngươi thực giảo hoạt! Khiến cho Kinh Trường Phong rơi vào cái bẫy của mình chạy chân điều tra giúp ngươi! Còn lấy ta làm mồi dụ! Khốn khiếp chết tiệt!



Kinh Trường Phong quả nhiên trúng chiêu, mở miệng đáp ứng.



Nhưng rồng bộ vuốt trăm triệu cũng không thể ngờ, hắn chỉ là bởi vì quá mức nhàm chán thuận miệng nói như vậy thôi, ngược lại thật sự ứng nghiệm, đêm sau, khách *** liền nghênh đón vị khách thần bí không mời mà đến.