Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 234 : Nhóc rồng con tính sai

Ngày đăng: 22:51 21/04/20


Nhóc rồng con há miệng để tỳ nữ đút một miếng bánh bao vào miệng.



“A a a? Thì ra đút rồng ăn bánh bao vui như vậy!” Hồ ly tỳ nữ cười hì hì.



“Đút rồng ăn thịt gà càng thú vị hơn.” Nhóc rồng con chợt bỉu môi, nhóc rồng con tiết tháo của ngươi rụng đầy đất.



“Trong cung mới không có món thấp hèn như thịt gà đâu?” Tỳ nữ cười nhạt.



Rồng con: “Hừ…”



Sau khi ăn uống no nê, nhóc rồng con ngã trên giường đánh một giấc say sửa, đột nhiên cảm thấy đãi ngộ ở hồ tộc cũng tốt lắm.



Hồ vương vẫn không có xuất hiện.



Rồng có bộ vuốtngủ thẳng tới khuya, cuối cùng ngáp dài mơ mơ màng màng tỉnh lại —— Thì ra tại lãnh địa hồ tộc ban đêm dài gấp ba lần bình thường.



Thật sự rất nhàm chán, không có cách nào biến thành người, cũng không thể làm chút chuyện tình gì khác. Nhóc rồng con nhàm chán ở tảng đá bên giường mài vuốt, hồ tộc cũng quá cẩn thận, còn chuẩn bị đồ chơi để hắn tiêu khiển. Mài một lát, nó chú ý tới ngoài cửa cũng không có thủ vệ gác cửa, vì thế thử bay đến cửa, nhẹ nhàng dùng móng vuốt thăm dò cái gọi là kết giới —— chỉ thấy móng vuốt nó vừa mò tới gần bên cửa sổ, lập tức phát ra hỏa hoa, giống như kim đâm rất đau khiến cho nó không thể không rút móng vuốt về.



Quả nhiên, đây là kết giới trong truyền thuyết.



Nhóc rồng con nghĩ nghĩ, liền kéo ngọc bội đeo trên long sừng xuống dưới —— từ lần trước sau khi trở về từ Ma giới, ngọc bội kia liền bị treo trên long sừng của nó, ngọc đẹp rung động không biết có ích lợi gì. Hiện giờ nó không thể từ kết giới bay ra ngoài, đơn giản làm thử thí nghiệm, ném ngọc bội tới chỗ kết giới ở cửa sổ.



Kết quả ————————————



Tiếng vang kịch liệt lay động toàn bộ hoàng cung, khiến cho mặt đất hoàng cung run nhè nhẹ.



Tòa kiến trúc hình tròn cầm tù Bạch Long giờ phút này thế nhưng biến thành mặt đất bằng phẳng, đất đai trở nên khô cằn.



Hồ vương vốn đang bế quan bởi vậy đã bị quấy nhiễu, giận tím mặt, hạ lệnh phong bế toàn thành lùng bắt Bạch Long đang chạy trốn, cũng tăng cường kết giới phòng ngừa Bạch Long chạy ra. Rồng bộ vuốt nhất thời trở thành kẻ vượt ngục trong thành Hồ.


“Độc cái đầu của ngươi! Muốn độc ngươi cũng không chết được?! Uống nhanh! Đây là chén thuốc giúp ngươi tu bổ bản nguyên.”



Nhìn Khanh Ngũ uống xong, thiếu niên mới vừa lòng, liền phất tay bảo những người khác lui ra, một mình mật đàm với Khanh Ngũ.



“Rốt cuộc các ngươi muốn thế nào mới thả hỏa hồ ra, là muốn ta cắt thịt hay là róc xương?” Khanh Ngũ trực tiếp hỏi.



“Ai nói muốn cắt thịt róc xương ngươi?!” Thiếu niên kinh ngạc, “Những nô tài ngoài kia đe dọa ngươi sẽ dụng hình với ngươi sao?! Thật sự là ăn gan hùng mật báo!!”



Khanh Ngũ: “… … Tóm lại rốt cuộc các ngươi muốn ta làm gì, nói thẳng đi!”



“Hồ vương cái tên kia cũng thật quá phận, căn bản không giải thích rõ ràng mọi chuyện! Thật là —— hắn chỉ là muốn một ít long huyết của ngươi để hoàn thành pháp trận, tránh thiên kiếp.” Thiếu niên giận dữ nói.



“Nếu là như vậy, ta lập tức có thể cho ngươi.” Khanh Ngũ đáp.



Thiếu niên bảo: “Ngươi không cần cấp, ngay từ đầu hắn không lấy máu là bởi vì ngươi là Tiểu Long mới sinh, cần phải điều trị cho tốt mới có thể lấy huyết, sau khi lấy huyết còn phải săn sóc cho ngươi. Vì thời gian cấp bách cho nên mới kéo dài —— nhưng con Tiểu Long ngu ngốc làm bậy nhà ngươi, hại hắn suýt nữa tẩu hỏa nhập ma, chính mình lại bị thương. Hắn nhất thời khó thở mới nhốt ngươi lại, sau đó lại sợ ngươi gặp chuyện không may, mới xoắn xuýt nắm ám ta tới thăm ngươi. May mắn ta tới sớm, bằng không ngươi đã bị kết giới nơi này giết chết. Đám nô tài kia cũng thật là! Vương đầu óc nóng lú lẫn, bọn họ cũng không biết nặng nhẹ!”



“Như vậy, cần bao nhiêu long huyết mới đủ?” Khanh Ngũ hỏi.



“Một chén là được, nếu là lấy một lần, ngươi chịu được không, muốn cứu con hỏa hồ kia, trước hết dưỡng tốt thân thể rồi nói…” Thiếu niên lời còn chưa dứt, liền thấy Khanh Ngũ dùng ngự khí cắt tay, máu tươi lập tức phun thẳng!



“A a a a a a a!” Thiếu niên kêu la thảm thiết.



Số máu đó cũng không có vẩy ra, mà tự chủ ngưng tụ thành hình cầu, bay ở giữa không trung —— đây là thuật pháp của Long thần, thiếu niên luống cuống tay chân, sau đó mới kịp phản ứng liền muốn đi cầm máu, lại bị Khanh Ngũ đe dọa: “Ngươi mà qua đây, ta sẽ cắt thêm vài đường!”



“A a a a a a a a a a!” Con Tiểu Long khốn khiếp này!



Ước chừng thấy đã đủ, Khanh Ngũ lúc này mới thu phép thuật, máu tươi chảy vào chén sứ, lúc này mới băng cánh tay lại: “Thứ ngươi muốn ta đều đã cho ngươi, có thể thả chúng ta đi chưa?”



“Ngu ngốc!! Không cho ngươi chết!!” Thiếu niên kêu to chạy ra ngoài, “Bảo ngự y nhanh cút tới đây cho ta a a a a!”