Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 235 : Dẫn binh hỏi tội

Ngày đăng: 22:51 21/04/20


“Sao lại trở nên tiều tụy như vậy?!” Tiểu Thất nhìn Khanh Ngũ đi mấy ngày trời mới về, vô cùng nóng nảy hỏi han.



“Không có gì.” Khanh Ngũ xoa xoa mặt, sau khi xoa vẫn là một bộ dáng chưa tỉnh ngủ.



“Theo ta vào nhà!” Tiểu Thất cứng rắn kéo hắn vào phòng ngủ —— ấn hắn ngã xuống giường, tinh tế kiểm tra thân thể hắn, đương nhiên không thấy bất kì dấu vết gì ——thần y hồ tộc cộng thêm phép thuật chữa thương đã khiến cho miệng vết thương sớm đã khép lại, chẳng qua Khanh Ngũ vẫn còn tình trạng mất máu mà thôi.



Tiểu Thất tiếp tục dò mạch của hắn, phát giác ngoại trừ nhịp đập có chút không vững, quả thật cũng không có gì khác lạ. Có điều thoạt nhìn sắc mặt của Khanh Ngũ có chút tái nhợt, giống như là ————



“Hay là ngươi túng dục quá độ? Rốt cuộc ngươi ở bên kia làm cái gì!!” Tiểu Thất càng thêm nóng nảy.



“Ngươi không nên suy nghĩ bậy bạ! Căn bản không có…” Khanh Ngũ = =



“Vậy ngươi xảy ra chuyện gì?! Về trễ như vậy! Còn ở cùng một chỗ với một đám hồ ly! Một đống hồ ly tinh!” Tiểu Thất túm áo hắn.



“Tiểu Thất, là ta không tốt, khiến cho ngươi lo lắng …” Khanh Ngũ đưa tay vuốt ve hai gò má của hắn, ôn nhu nói.



“Thật muốn cắn ngươi một ngụm!” Tiểu Thất tựa đầu chôn ở bờ vai của hắn, “Ngươi… đáng giận! Vì sao không nói rõ chân tướng cho ta?! Mặt mày của ngươi giống như là không còn chút máu…”



“Chính là làm người sắp xếp phân ưu giải nạn một chút mà thôi, huống chi ta sao lại làm những việc không có lợi đâu chứ?” Khanh Ngũ an ủi.



“Hừ.” Tiểu Thất từ trên người hắn đứng dậy, “Ngươi đã lấy được rượu vong tình rồi, ta liền sắp xếp để Mạt Trừng công tử uống, chuyện kế tiếp cứ dựa theo kế hoạch ban đầu mà làm.”



“Tốt.” Khanh Ngũ nâng tay hôn hắn một cái, lại bị Tiểu Thất đẩy ra: “Mà ngươi, mấy ngày tới thành thật nghỉ ngơi bổ huyết cho ta!”
“Kỳ thật ta rất ngạc nhiên, rốt cuộc ngươi thô bạo sẽ như thế nào?” Tiểu Thất miệng thiếu đòn hỏi một câu. Lập tức liền hối hận.



“Ta khinh thường thô bạo.” Khanh Ngũ đáp, “Làm cho ngươi không thoải mái cùng thống khổ, đó là tội lầm đáng chết vạn lần!”



“Ngươi không cần nói mấy lời như vậy (⊙⊙) thực buồn nôn …” Tiểu Thất rùng mình.



Hai người vành tai tóc mai kề cận ngọt ngào, chỉ thấy tịch dương nhuộm đỏ, một bóng ảnh từ tầng mây đột nhiên chợt lóe qua, khiến người cảm thấy thật kỳ quái.



“Cái khí tức kia rất giống là vương của hồ tộc a.” Khanh Ngũ thắc mắc, “Hắn làm tới đây làm cái gì? Hắn trải qua thiên kiếp sao?”



“Người nọ chính là Hồ vương?” Tiểu Thất rướn cổ nhìn lên chỗ lưu lại vân ngân trên bầu trời.



Không ngờ ngay sau đó, một giọng hét kinh thiên động địa đột nhiên từ sơn cốc bên kia truyền đến:



“Tiểu Bạch Long! Ngươi ra đây!! Ta muốn xé nát ngươi!! Báo thù cho Lam hồ!!”



Thì ra Hồ vương vội vã tới đây là vì tìm Khanh Ngũ báo thù?!



Lam hồ trong miệng hắn nói, chính là thiếu niên thiên hồ tộc giúp Khanh Ngũ chữa thương ngày ấy.



“Xem ra gặp phải phiền toái.” Khanh Ngũ biến sắc.