Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 42 : Chuyên nghiệp

Ngày đăng: 22:49 21/04/20


Khúc dạo đầu thêm vào ——Thương Vân Châu đình làm người ta tuyệt vọng



Sau khi trở về từ cuộc chiến ác liệt ở Hồng miếu, ba người Khanh Ngũ lại kiên trì kéo nhau tới Vân đình ăn bữa cơm chiều sớm.



Tiểu Thất vuốt cái bụng tròn xoe, ợ một cái rõ to hỏi: “Như vậy cũng được hả? Chúng ta ăn từ lúc trời còn chưa sáng tỏ, bây giờ trời cũng đã tối đen rồi.”



“Không có việc gì, dù sao ngày mai cũng phải giao trả lại.” Khanh Ngũ đang gọt vỏ táo, chuẩn bị bỏ vào trong nồi lẩu.



Khanh Ngũ gọt quả táo ————



Hình vuông.



Đáp án rất đơn giản, người này chưa bao giờ tự mình cắt táo cả ——phong phạm của thiếu gia.



Cho nên hắn cắt quả táo hình lập phương so với quả táo vốn có thì còn nhỏ hơn hai phần ba.



Mlgb. (tương tự như mother***er, hehe ai thích dịch thế nào thì dịch)



Tạ Minh Châu dùng ánh mắt cực kỳ rét buốt ngồi ở bên cạnh bọn họ, nói ra bốn chữ cực kỳ khó nghe.



“Gì?” Khanh Ngũ không chút biểu tình hỏi, “Ngươi nói cái gì?”



“Mlgb.” Tạ Minh Châu lạnh lùng lặp lại.



“Nghe không hiểu.” Khanh Ngũ giả ngu, tiếp tục gọt quả táo hình lập phương.



Tiểu Thất mồ hôi tuôn như thác đổ.




“Ta… Có thể thả ta không?! Ta có thể nói cho ngươi biết nơi tích lũy bảo tàng ở Hồng miếu!!” Miếu chủ ngẩng đầu, dùng ánh mắt khẩn cầu cùng khát vọng muốn sống sót nhìn Khanh Ngũ.



Khanh Ngũ nhìn Tiểu Thất, trong mắt chỉ có một mảnh mũi nhọn lạnh lẽo: “Làm bộ dáng thành tự sát.”



Tiểu Thất đạo: “Vâng.”



Ảnh vệ, cho tới bây giờ cũng chẳng phải là một nghề quang minh.



Vì làm một người ảnh vệ đứng đầu, Tiểu Thất cũng biết rõ quy củ hắc ám kia —— tỷ như, làm sao khiến cho một người bị chết im hơi lặng tiếng không để lại chút dấu vết.



Hắn không phải một người đa sầu đa cảm, tuy rằng có đôi khi hắn cũng mở miệng gào to hô, nhưng, lúc giết người, hắn tuyệt sẽ không nương tay.



Cho dù đối tượng ám sát là bằng hữu, hắn cũng sẽ không chút do dự đâm thủng trái tim người nọ.



Trên đời này, hắn chỉ có trách nhiệm đối với một người, đó chính là chủ nhân của hắn.



Đối với Tiểu Thất mà nói, cái này không phải là tàn nhẫn lãnh khốc, cái này gọi là chuyên nghiệp.



Nếu quyết định làm thiên hạ đệ nhất ảnh vệ, hắn phải có đảm đương giác ngộ một mặt tối tăm nhất của người ảnh vệ.



Làm ảnh vệ, Tiểu Thất chỉ cảm thấy bản thân mình có một điểm nhỏ không hoàn mỹ cho lắm ————



Bộ dạng của hắn không thành thục.



Mười người ảnh vệ thì có chín người có khuôn mặt của ông chú. Bất quá, về sau có thể để râu mép à nha.