Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 41 : Khanh Ngũ lập uy, Tiểu Thất đao cuồng

Ngày đăng: 22:49 21/04/20


Xe ngựa xuyên qua rừng núi, rốt cục vào lúc hoàng hôn ở chỗ chân núi gần Hồng miếu, Tiểu Thất nhảy ra xe ngựa, nhìn nắng chiều nhiễm đỏ chân trời, cánh rừng mênh mông bát ngát, Hồng miếu vẫn như trước đứng sừng sững nơi đó, tối hôm nào diễn ra một đêm ác chiến, đến nay nhớ lại vẫn như cũ tâm thần nhộn nhạo.



“Khanh Ngũ thiếu, nơi này cách Hồng miếu chỉ ba dặm, đường đi gập ghềnh, xe đi lại không tiện, mời ngài xuống cỗ xe, sẽ có người nâng ngài đi qua.” Một người võ sư cưỡi ngựa phía trước qua đây nói.



Khanh Ngũ đem quyển trục phương pháp phá trận lúc trước của mình giao cho tên võ sư kia, trả lời: “Làm phiền tráng sĩ đem cuốn trục này đưa cho các chưởng môn đại môn phái đội ngũ tiên phong.”



Người nọ nhận lấy quyển trục, ôm quyền với Khanh Ngũ, lập tức giục ngựa rời đi —— thế nhưng cưỡi con ngựa cao to từ trên núi đá cao hơn một trượng trực tiếp nhảy xuống, vững vàng rơi xuống đất, thân ảnh ngay tức thì biến mất ở bên trong rừng rậm, ngồi vững trên mình ngựa đứng ở trên sườn núi làm người một trận sợ hãi than.



Tiểu Thất bĩu môi, nói: “Cái này thì có cái gì mà phải tán thưởng, nếu như không có chút tài năng, còn có tư cách gì lăn lộn!”



Lúc này, cái ghế của Khanh Ngũ đã được đưa đến, Tiểu Thất cùng mấy người khác hợp lực, đem Khanh Ngũ từ trong xe nâng ra, đặt vào trên ghế.



Bốn gã nâng phu đều là cao thủ đến từ Phân đường Giang Nam trong Khanh Gia bảo, chờ Khanh Ngũ ngồi vững vàng, hành động nhất trí, tuy rằng gánh trên vai một người một ghế thế nhưng lại nhẹ nhàng nhảy xuống triền núi, người cầm đầu nói: “Ngũ thiếu, vịn chắc.”



Dứt lời, nâng ghế giống như bay rời đi, Tiểu Thất bĩu môi, mủi chân điểm một chút, cũng thoải mái đuổi kịp, lao tới chiến trường Hồng miếu.



Mắt thấy đỉnh tháp Hồng miếu càng ngày càng gần, ghế nâng bất chợt dừng lại, Tiểu Thất đã sớm nhìn thấy bốn người kia tạm dừng bước, vội vàng ra tay, mới có thể ở trong khoảnh khắc người nâng ghế dừng lại ra tay đỡ Khanh Ngũ bởi vì quán tính thân thể nghiêng về trước—— hạ bàn của Khanh Ngũ không có chút khí lực nào, lúc này đột nhiên dừng lại, nếu như không bảo vệ còn không phải sẽ thẳng tắp ngã xuống? Tiểu Thất nổi giận, lạnh lùng nói: “Không có mệnh lệnh của chủ nhân, ỷ đồng không được ngừng, việc mở đường giao cho ta!”



Cao thủ nâng ỷ nhất thời nhìn Tiểu Thất với ánh mắt khinh bỉ, bọn họ buông ghế dựa, người đứng trước nói: “Nhóc con, ngươi có biết xung quanh đây nguy hiểm thế nào sao? Thành thật theo ở phía sau, Ngũ thiếu để cho chúng ta bảo hộ.”



Thì ra bọn họ phát hiện xung quanh có mai phục mới chợt dừng lại.



Tiểu Thất hừ lạnh một tiếng, cởi dây đai thắt lưng bằng gấm của mình xuống, vòng qua lưng ghế dựa, đem thắt lưng Khanh Ngũ cố định ở trên lưng ghế dựa, để tránh hắn bị vứt ra. Khanh Ngũ cúi đầu nhìn động tác của hắn, trong mắt hiện lên tia nhu hòa. Làm xong xuôi, Tiểu Thất sờ sờ thắt lưng của hắn, hỏi: “Buộc không siết quá chứ? Nếu như khó chịu, ta nới lỏng một ít.”


Ngay trong lúc nhìn ba người khác dần dần lui tới phía sau Khanh Ngũ, thấy Khanh Ngũ không hề sợ hãi, miếu chủ béo kia hừ giọng nói: “Ngươi thế nhưng không sợ Ma thần! Khinh nhờn quyền uy của Ma thần!Tự tìm chết!”



Khanh Ngũ mỉm cười: “Ta đây sẽ thử xem oai phong của Ma thần.”



Khi nói chuyện, Ma thần đạp bước tới, tướng mạo đáng sợ khiến cho ba gã kiệu phu kia vội vàng lui lại mấy trượng, rồi lại bởi vì Khanh Ngũ còn đang ở tại chỗ mà chưa rời khỏi, nhưng mà đối với ma vật không phải người, bọn họ sớm đã sợ hãi đến sụp đổ, mới vừa rồi lão Triệu võ công tốt nhất trong nháy mắt đã bị cắt xuống cánh tay —— chống lại quái vật bất tử kia! Chỉ có chỉ có một cái đường chết!



Mắt thấy Ma thần cách Khanh Ngũ chỉ có nửa thước, Khanh Ngũ ngồi ở ghế, ngẩng đầu nhìn, bốn cánh tay của Ma thần xoay tròn, lần thứ hai chém giết!!



“Ngũ thiếu!!” Ba người phía sau hô lên, mắt thấy Khanh Ngũ sắp sửa biến thành đống thịt vụn!!



Nhưng mà trong khoảnh khắc này chợt ngưng trệ trở lại, không thể nhìn thấy rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể cảm thấy tiếng rung động bốn phía trong nháy mắt dừng lại —— Thì ra Khanh Ngũ thế nhưng vươn hai tay ra chế trụ hai đầu cổ tay cầm đao của Ma thần, khí lực cùng sức phán đoán phải chuẩn như thế nào a! Thế nhưng có thể khiến cho Ma thần cánh tay răng rắc vang dội không dứt lại không chút sứt mẻ!!



song chưởng của Ma thần bị quản chế, hai cánh tay còn lại mặc dù không có binh khí, nhưng nắm tay đập tới, lại dẫn phát ra một trận kinh hô —— bất quá lúc này đây, cũng là hai cánh tay cùng nhau bay ra, ầm ầm nện ở trên mặt đất, chỉ để lại chỗ đoạn cụt tay còn các cơ quan không ngừng chuyển động các đốt ngón tay—— lúc này đây, chính là Tiểu Thất dùng tới đao ma tuyệt thức phối hợp thần binh Vũ Nguyệt Nhận độc nhất vô nhị, một kích, chặt đứt tảng đá!!



Lập tức ————



“Quát a!” Khanh Ngũ khẽ quát một tiếng, phảng phất giống như rồng ngâm, núi rừng lâm vào chấn động, theo tiếng nói, Ma thần bể nát!



“A a a a!!!” Miếu chủ kinh hãi, kêu thảm thiết, Tiểu Thất đột nhiên ra tay, cuồng đao lướt qua không chừa mảnh giáp, chỉ khoảng nửa khắc, trừ bỏ miếu chủ, mấy tên tùy tùng còn lại lần lượt ngã xuống. Tiểu Thất vung lưỡi dao, Vũ Nguyệt Nhận kia thế nhưng không dính vệt máu, huyết châu đều văng ra, hắt cả vào trên mặt miếu chủ, mà trên lưỡi dao trong suốt kia kề trên cần cổ của hắn.



Giờ phút này, Khanh Ngũ phủi phủi bụi bậm trên người, bễ nghễ nói với ba người sớm đã cứng nhắc đằng sau: “Ta đã nói rồi, có chút bản lĩnh mới có thể lưu ở bên cạnh ta, mấy vị tài cán cũng chỉ có thể giúp kẻ tàn phế như ta đây nâng kiệu mà thôi.”



@All: Phong đã về rồi nè kì nghỉ gì đâu mà mưa to tầm tã đường xá lầy lội thiệt là chán à nha! nhưng mà lâu lâu tắm mưa cũng thích ý