Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 44 : Ngươi khiến ta an tâm

Ngày đăng: 22:49 21/04/20


Thời điểm Triệu Đại Bảo cùng Tiểu Thất gấp gáp trở về, hai vị hộ pháp đang giúp Khanh Ngũ mặc quần áo, hai người liếc nhau, cũng không tiện đi vào.



Khanh Ngũ cũng nghe thấy tiếng bước chân lững thững của hai người, vội ho một tiếng, lấy đó làm ám hiệu, Triệu Đại Bảo thức thời mà cầm quần áo đưa cho Tiểu Thất, sau đó nhanh chóng đi pha trà.



“Hai vị, mời ngồi.” Khanh Ngũ đem hai vị hộ pháp dẫn vào phòng khách.



Hai người ngồi vào chỗ của mình, Triệu Đại Bảo cũng bưng tới một bình trà ngon, rót cho ba người.



Khanh Ngũ trực tiếp dẫn vào đề: “Hai vị hy vọng thông qua ta điều động thế lực của Khanh Gia bảo, giúp điều tra hành tung giáo chủ của quý giáo, ta đang bắt tay tiến hành. Nhưng mà bất đắc dĩ là năm đó giáo chủ mất tích, lưu lại tin tức, nhân chứng, vật chứng quá mức hiếm lạ, cho nên ta muốn nghe hai vị trần thuật lại một chút, có thể cung cấp thêm một chút manh mối để điều tra chuyện xảy ra trước khi giáo chủ mất tích hay không?”



Triệu Thanh nói: “Hai mươi năm trước, trước ngày giáo chủ mất tích, đột nhiên triệu tập giáo chúng, tuyên bố toàn bộ Thương Minh giáo chuyển vào chỗ tối, đại bộ phận nhân thủ rút lui khỏi tổng đàn, mà ngay cả bọn ta cũng bị cấm tiến vào thánh địa của tổng đàn, tổng đàn cũng bị giáo chủ tự tay phong bế, chỉ chừa lại mình hắn một người ở trong đó, nghe nói muốn nghiên cứu bộ tâm pháp cao nhất.



Sau lại, bọn ta dựa theo phân phó của giáo chủ, lần thứ hai tiến vào, giúp giáo chủ đưa vào vật phẩm thường dùng, nhưng tổng đàn lại không có một bóng người, từ nay về sau khắp đại giang nam bắc, không thể tra ra tin tức của giáo chủ. Thương Minh giáo âm thầm tìm kiếm hai mươi năm nhưng vẫn như trước không thu hoạch được gì, cuối cùng không thể không tin, sự mất tích của giáo chủ có liên quan tới bảo chủ Khanh Vân Tung của Khanh Gia bảo.”



“A?” Khanh Ngũ nghi hoặc.



“Bởi vì năm đó giáo chủ cùng Khanh bảo chủ nhiều lần luận bàn võ nghệ, trong lời mà giáo chủ nói với bọn ta cũng nhiều lần biểu lộ sự tán thưởng đối với bảo chủ, nghiễm nhiên giống như với người bạn tri kỷ, hơn nữa, trên giang hồ từng có tin đồn, nói… À…” Triệu Thanh chần chờ một chút.



“Nói cái gì?” Khanh Ngũ hỏi han.



“Nói giáo chủ cùng Khanh bảo chủ, có tin đồn là đoạn tụ, hơn nữa bọn ta cũng có điều tra qua, Khanh bảo chủ đã từng vào thánh địa tổng đàn, cho nên vẫn luôn hoài nghi… Hơn nữa, trước khi giáo chủ mất tích, đã từng mang thánh nữ Kỳ tộc trở về, vị thánh nữ kia sau đó cũng không thấy bóng dáng. Thẳng đến khi bọn ta nhìn thấy Khanh Ngũ công tử, chỉ là phán đoán, thánh nữ hẳn là bị bảo chủ mang đi.” Triệu Thanh thẳng thắn nói ra.




“Được.” Khanh Ngũ trong mắt giống như hồ nước xanh biếc ngày xuân, thản nhiên ôn tồn, không tan.



Tiểu Thất vê một khối đường, tự mình đến bên cạnh hắn, trực tiếp đưa vào cái miệng hơi hơi mở ra của hắn.



“Hừ, tự mình cầm lấy đi, còn cần người đút.” Tiểu Thất tuy rằng oán giận, lại thấy Khanh Ngũ chỉ cười không nói, miệng nhai bơ đường, nhai xong lại hơi hơi há mồm, vì thế Tiểu Thất giống như bị trúng phải ma chú, lại nhét cho hắn một khối.



Hai người thế nhưng không hay không biết ngồi xuống trên một cái giường, cùng ăn đường.



Chỉ là ở bên cạnh hắn, đã cảm thấy an tâm.



Hơn nữa, so với nơi này càng an tâm hơn. Vô luận thân đang ở chỗ nào, chỉ cần làm bạn ở bên cạnh hắn.



Cả đời,



Bên cạnh hắn,



Che chở cho hắn.



Tiểu Thất nghiêng đầu, quỳ gối ngồi ở bên người Khanh Ngũ, nhìn bơ đường mình trong tay, ngây ngốc mà nhếch miệng cười.