Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 45 : Khanh Ngũ lâm nguy, Tiểu Thất nóng lòng

Ngày đăng: 22:49 21/04/20


Triệu Thanh là một trong hai vị hộ pháp của Thương Minh giáo, kì thực cũng là đại phu bên người giáo chủ. Thương Minh giáo sáng lập hơn ba trăm năm, vẫn luôn nằm ở một phương, thẳng đến khi Thương Minh Thư Vân mở rộng tới vùng Trung Nguyên. Thương Minh Thư Vân chính là một vị giáo chủ đạt được thành tựu thành công nhất trong các thời đại, nhưng cũng giống như sao băng, chỉ rực rỡ trong khoảnh khắc.



Triệu Thanh thuở nhỏ nghiên cứu sách thuốc bí truyền của giáo chủ, Chu Li thì chuyên về phương pháp tấn công giết người, hắn cùng với Chu Li đều là nhân tài trong số ngàn vạn người chọn lựa ra, từ nhỏ đã làm bạn bên cạnh giáo chủ, từ nhỏ đã bị giáo huấn sùng bái cùng phục tòng đối với Thương Minh Thư Vân.



Triệu Thanh trầm ổn, Chu Li mạnh mẽ, năm đó hai người đi theo Thương Minh Thư Vân sáng lập bá nghiệp để đời, danh chấn thiên hạ, tình cảm đối với giáo chủ của hai người so với ai khác đều sâu nặng hơn nhiều.



Cho nên ánh mắt Chu Li nhìn Khanh Ngũ, luôn mang theo nỗi bức thiết nào đó, có lẽ hắn nhìn không phải là Khanh Ngũ, mà là Thương Minh Thư Vân.



Vị kia làm hắn liên tưởng tới giáo chủ mong nhớ hai mươi năm, giọng nói và dáng điệu nụ cười, cử chỉ nhẹ nhàng, thường xuyên nửa đêm nằm mộng, bỗng nhiên bừng tỉnh, trong tay, giống như còn lưu lại độ ấm bàn tay giáo chủ nắm lấy tay mình hướng dẫn mình luyện chiêu thức.



Chu Li từng hỏi Triệu Thanh: “Nhớ một người, nên làm như thế nào?”



Triệu Thanh gọn gàng dứt khoát đáp: “Tìm hắn dùng trọn đời, cho dù là thi thể, cũng phải tìm. Đời này tìm không thấy, biến thành quỷ, chuyển thế, đời đời kiếp kiếp, sẽ tìm được hắn.”



“Được, Triệu Thanh, ta đời đời kiếp kiếp buộc chung một chỗ với ngươi, tìm kiếm giáo chủ.”



Triệu Thanh tinh thông y thuật, nhưng cũng không cứu người. Hắn cả đời này, chỉ nghe mệnh lệnh của một mình Thương Minh Thư Vân. Sau khi Thương Minh Thư Vân mất tích, y thuật của hắn cũng chỉ dùng để chữa trị ở trên người Chu Li.



Chu Li thường xuyên vì thế mà cảm thấy kiêu ngạo.



Tiểu Thất đứng ở phía sau Khanh Ngũ, nhìn Triệu Thanh cởi tất giầy của Khanh Ngũ, cầm lấy cẳng chân của hắn xem xét, vì thế bản thân mình cũng có chút khẩn trương —— hắn sợ Triệu Thanh nói ra cái tin tức không tốt.
“Có lẽ đi, thiên phệ lan tâm phát tác đều là vào ban đêm, có lẽ các ngươi không có chú ý, để ta cẩn thận phán đoán lưu trình tiến triển của độc tố rồi cho toa thuốc.” Triệu Thanh ánh mắt âm trầm, “Ta cũng không hy vọng huyết mạch duy nhất của giáo chủ cứ như vậy bị mất. Nếu hắn chết, Khanh Gia bảo chủ khó có thể thoát!”



Trong đầu của Tiểu Thất thì nổ đùng đoàng, hắn không tin, hắn không tin! Hắn không tin!



Người nọ tối hôm qua còn cười tủm tỉm mà cho mình đường ăn!



Lại nhanh như vậy… Lại nhanh như vậy… Lại nhanh như vậy…



Ba tháng… Ba tháng… Thì không còn nhìn thấy hắn? Sẽ không còn được gặp lại?



Nói cái gì mà đi theo cả đời… bảo hộ cả đời… Thì ra cũng chỉ là rực rỡ trong khoảnh khắc… Sao sinh mạng con người ta lại mong manh yếu ớt thế này!!



“Tiểu Thất! Tiểu Thất!” Triệu Đại Bảo gọi hắn một chút cũng chưa nghe được, cũng không để ý giờ phút này bản thân mình nghiến răng nghiến lợi lệ rơi đầy mặt bộ dáng khó coi cỡ nào, hắn chỉ cảm thấy đến lòng mình đã sắp sửa theo sinh mệnh Khanh Ngũ sắp biến mất mà vỡ nát.



“Ai, ngươi đứa trẻ này sao lại yếu lòng như vậy, Khanh Ngũ không phải còn sống đây sao? Khóc thì có ích lợi gì?” Triệu Thanh ôm cánh tay, ngữ khí vẫn như cũ lạnh lẽo.



“Cứu hắn! Ngươi bảo ta làm cái gì cũng có thể! Cầu ngươi cứu hắn!” Tiểu Thất cả đời cho tới bây giờ chưa bao giờ cầu xin ai, hắn kích động lời nói có chút lộn xộn, túm chặt tay áo Triệu Thanh như muốn rách toạc, “Ta! Ta đi tìm hoa Phản Sinh kia!!” Lúc nói chuyện, nước mắt giọt to giọt nhỏ tí tách chảy xuống dưới.



“Trước tiên không cần hoảng, hiện tại phải giảm bớt số lần hắn phát tác là phương pháp tốt nhất để kéo dài tánh mạng của Ngũ thiếu, hoa Phản Sinh và những thứ khác chưa chắc đã hữu hiệu. Tối nay các ngươi trông chừng hắn, khuyên hắn nói ra tần suất phát tác, đừng để hắn một mình bướng bỉnh cố nén, các ngươi cũng không được dùng lời nói kích thích hắn, để tránh bệnh tình trở nặng, ta sẽ chung tay với các ngươi trước hết giúp hắn ức chế độc tính phát tác.” Triệu Thanh một mực bình tĩnh, núi băng trước mặt vẫn như trước không chút đổi sắc.