Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 46 : Bí mật của Tào sư phụ

Ngày đăng: 22:49 21/04/20


“Nói chuyện gì? Mà nói chuyện lâu vậy.” Thấy ba người quay lại, Khanh Ngũ hỏi thăm.



“Không có gì.” Tiểu Thất cúi đầu, không cho hắn thấy hốc mắt mình đã đỏ lên—— nhưng mà vừa nghĩ tới lời Triệu Thanh nói, lại nhịn không được trong lòng bi thương.



“Không có gì, chỉ là phân phó hai người bọn họ cách thức phối thuốc thôi.” Triệu Thanh đáp.



Khanh Ngũ con ngươi lành lạnh sâu thẳm nhìn ba người, rồi mới nói: “Ừ, nếu hộ pháp kê phương thuốc, vậy việc khám và chữa bệnh tạm ngưng một tý, giữa trưa ta với đường chủ Phân đường Giang Nam có việc cần phải nói với nhau, hai vị hộ pháp xin cứ tự nhiên.”



“Ngươi không thể đi!” Tiểu Thất thốt ra, sợ rằng Khanh Ngũ xảy ra bất trắc —— thân thể đã bệnh thành như vậy, còn chạy loạn cái gì!



“A? Ta sao lại không thể đi?” Khanh Ngũ ngạc nhiên nói.



Triệu Thanh thì bình tĩnh hơn nhiều: “Ta và Ngũ thiếu cùng đi tới gặp Đường chủ đi, dù sao ta cũng là khách nhân tới đây quấy rầy.”



Có Triệu Thanh làm bạn, Tiểu Thất mới yên tâm chút, nói: “Ta đây cũng đi cùng.”



“Ừm?” Khanh Ngũ cảm giác kỳ lạ, nhưng cũng không có hỏi.



Tiểu Thất thì vẻ mặt vẫn luôn hoảng hốt, hắn không cần lần thứ hai mất đi người quan trọng của mình, mà ngay cả thời điểm giúp Khanh Ngũ đẩy xe lăn, tay đều đang phát run.



Đường chủ tự nhiên biết chuyện mấy ngày trước đây Khanh Ngũ bắt miếu chủ Hồng miếu, lời nói với Khanh Ngũ so với trước cung kính không ít, lại gặp được hộ pháp Triệu Thanh danh chấn võ lâm ngày xưa, càng có chút khiếp sợ, thế nhưng liền thương nghị cùng với Khanh Ngũ một việc trong phân đường, trước đó, bọn họ chưa bao giờ để cho Khanh Ngũ quản dù chỉ là việc nhỏ.



Khanh Ngũ thì mỉm cười, nói: “Thật có lỗi, đã nhiều ngày nay thân thể ta có chút khó chịu, không thể hao tâm, việc này, Đường chủ tự mình quyết định là tốt rồi.”



Tiểu Thất nghe vậy sắc mặt càng khó coi.



“Tiểu Thất ngươi làm sao vậy?” Trên đường trở về, Khanh Ngũ thấy Triệu Thanh đi về trước, liền quay đầu hỏi Tiểu Thất đẩy xe lăn.



“Ngũ thiếu, nếu như thân thể ngươi không thoải mái, không cần cứng rắn chống đỡ, phải nói ra, vừa lúc Triệu Thanh đang ở đây, có thể giúp ngươi trị liệu.” Tiểu Thất giọng nói êm dịu, hoàn toàn khác xa ngày thường.
Loài rắn lan xà với loài hoa lan độc cùng màu sắc, chúng ẩn nấp dưới tán lá cánh hoa, căn bản không thể nào phân biệt, nói cách khác, căn bản không có người nào có thể ngắt được hoa Phản Sinh kia.



Trên giang hồ trăm năm qua người mơ ước kỳ hoa không ít, nhưng không có một ai thành công, tương truyền núi Linh Nhai bạch cốt chất đống, đó là xương cốt của những người tới hái hoa Phản Sinh.”



“Nhưng nếu như không có hoa Phản Sinh, Khanh Ngũ nhất định gặp nguy hiểm, dù thế nào, ta là ảnh vệ của hắn, ta muốn giúp hắn tìm hoa Phản Sinh kia.” Tiểu Thất dứt khoát nói.



Triệu Đại Bảo nhìn nhìn Tiểu Thất, lại nhìn nhìn Triệu Thanh, rốt cục mở miệng: “Tiểu Thất, ta… Ta có chuyện muốn nói cho ngươi. Ngươi có lẽ không cần phải mạo hiểm đi hái hoa.”



“Vì cái gì?!” Tiểu Thất cắn răng nhìn hắn, “Ngươi hy vọng ta cứ trơ mắt nhìn Khanh Ngũ bị độc chết sao?!”



“Tiểu Thất a, ngươi đừng đánh gãy lời ta! Xin bớt giận hãy nghe ta nói, kỳ thật ta biết một bí mật, nhưng là ta đáp ứng người kia, không đến lúc vạn bất đắc dĩ không thể nói ra.” Triệu Đại Bảo vỗ vỗ bờ vai của hắn, ý bảo Tiểu Thất bình tĩnh.



“Ai?” Tiểu Thất sửng sốt.



“Sư phụ ngươi, Tào Cù Duy.” Triệu Đại Bảo cao thâm nói, “Kỳ thật, hắn không chết.”



“Cái gì?!!” Tiểu Thất khiếp sợ.



Triệu Đại Bảo chậm rãi nói: “Năm đó sư phụ ngươi chỉ là giả chết, hắn sở dĩ giả chết rời khỏi Khanh Gia bảo, chính là vì đi tới núi Linh Nhai chờ đợi hoa Phản Sinh nở rộ, hắn nói cho ta biết, để ta chăm sóc cho Ngũ thiếu, chờ đợi mười năm sau, hắn hái được kỳ hoa, trị liệu cho Ngũ thiếu. Ta nghĩ, thân thủ hắn tốt như vậy, nói không chừng sẽ làm được …”



Triệu Thanh không khỏi nhíu mày hỏi: “Tào Cù Duy, hắn là ai vậy?”



“Hắn là ảnh vệ tốt nhất Khanh Gia bảo.” Triệu Đại Bảo đáp, “Là sư phụ của Tiểu Thất. Nhưng là các ngươi không biết chính là, nữ nhân Tào Cù Duy hắn yêu sâu nhất, là… mẫu thân của Ngũ thiếu…”



Tiểu Thất lui về sau mấy bước liền —— trong lòng ngũ vị tạp trần, Thì ra sư phụ không chết! Thật là một niềm vui tột cùng, nhưng không ngờ được sư phụ lại là người si tình như thế, yêu vợ của chủ nhân, vì con trai của nữ nhân mình yêu mến thế nhưng không tiếc chờ đợi mười năm không quản ngại hiểm nguy để hái bằng được kỳ hoa!



“Người này, thật là có ý tứ. Ha ha, nếu là hắn còn sống, ta thật muốn gặp mặt hắn.” Triệu Thanh cười nói.