Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 48 : Khanh Ngũ ra đi

Ngày đăng: 22:49 21/04/20


Sáng sớm ngày hôm sau Tiểu Thất quay về.



Khanh Ngũ một đêm không ngủ, nhìn thấy hắn, vốn là hàng mày nhíu chặt cũng bất đắc dĩ giãn ra, nói: “Tiểu Thất, ngươi chạy loạn đâu vậy?”



Tiểu Thất trên mặt đều là tro bụi, giống như con mèo hoa, hắn chỉ ngây ngô cười, cười không ngừng.



Triệu Đại Bảo lắc đầu: “Đứa nhỏ này thần kinh không bình thường!”



Tiểu Thất cơ hồ là run rẩy đưa tay vào từ trong lòng ngực lấy ra một cái bọc nhỏ, cười toe tóe nói: “Ngũ thiếu, ta tìm được hoa Phản Sinh!! Ngươi được cứu rồi!!”



Tiểu Thất nhìn Triệu Đại Bảo đem đóa hoa Phản Sinh óng ánh đem mài nhỏ, làm thuốc, cuối cùng rang lên thành một chén thuốc mùi thơm lạ lùng.



Cuối cùng Khanh Ngũ cũng có thể khỏi hẳn!



Tiểu Thất khó có thể ức chế nỗi lòng vui mừng như điên. Hắn tiếp nhận chén thuốc kia, thật cẩn thận bưng đến trước mặt Khanh Ngũ, Khanh Ngũ cười nói: “Ngươi không cần khẩn trương.”



“Ta mới không khẩn trương! Nhanh uống thuốc đi!” Tiểu Thất cầm thìa, ở bên miệng thổi thổi, mới cẩn thận đút cho Khanh Ngũ uống xuống.



Uống một chén thuốc thôi mà, Tiểu Thất lại cảm thấy thời gian còn dài hơn một trăm năm.



Nhìn Khanh Ngũ đem kia chén thuốc uống hết, Tiểu Thất kích động chờ mong kỳ tích xảy đến —— Khanh Ngũ có thể sống rồi, thật sự thật tốt quá! Cái này hết thảy đều nhờ Tào sư phụ!



Thì ra những người quan trọng nhất trong cuộc đời của hắn đều không có rời đi, vận mệnh ưu đãi với hắn như thế ——Tào sư phụ giống như người cha vẫn còn sống, Khanh Ngũ cũng bởi vậy mà được cứu rồi!



Tiểu Thất thở một hơi thư thái thật dài, gánh nặng trong lòng cuối cùng cũng buông xuống.



Một đêm kia, hắn như cũ ngủ ở trong phòng Khanh Ngũ, hơn nữa còn mơ một giấc mộng đẹp, mộng Khanh Ngũ có thể đi có thể nhảy, lôi kéo tay mình đi khắp chân trời góc biển… …



Trong lúc ngủ mơ, Tiểu Thất khóe miệng đều treo một nụ cười ngọt ngào.



Chính là hắn lại không biết, Khanh Ngũ nằm ở trên giường mình, dần dần nhíu mày.



Hàn khí trong cơ thể, tựa hồ càng ngày càng tràn đầy … Khanh Ngũ định vận khí bình ổn, nhưng không ngờ một dòng khí hung tàn âm hiểm đến cực điểm chạy ngược dòng lan ra toàn thân, làm tứ chi toàn thân của hắn giống như bị tấc tấc gõ nhịp đau nhức giống như đứt đoạn, lục phủ ngũ tạng cơ hồ bị đông lạnh thành khối băng.



Mà cái này bất quá là dòng sóng ngược lần đầu tiên mà thôi.



Sao lại như thế!!



Khanh Ngũ mở to hai mắt!!



Sau khi dùng hoa Phản Sinh xong, kịch độc thiên phệ lan tâm thế nhưng toàn bộ chảy ngược!! Như thủy triều tuôn trào rất mạnh!!



Tào sư phụ! Ngươi đã lấp liếm cái gì với Tiểu Thất vậy!!



Một đợt sóng hàn độc ngược dòng trào lên chọc thủng toàn thân, dưới sự dẫn dắt kỳ diệu của thuốc hoa Phản Sinh không ngừng ăn mòn thân thể Khanh Ngũ. Nửa đêm Khanh Ngũ chống cự, nội lực toàn thân tiêu hao hầu như không còn, cuối cùng ý thức được một sự kiện…



Một kiếp này… …



Chạy không thoát … …
Giang hồ cảnh sắc mênh mông rộng lớn



Người nào cười ở phương trời xa xôi



Thược dược xuân này khẽ khàng rơi



Đêm trăng sáng tỏ ai thổi tiêu bên Kiều



Một đêm mộng một chiêm bao



Đêm sao không ánh sáng



Ý che hồn mất



Đời người sương che mịt mùng



Sinh tử sao chia cắt tương tư



Trên núi đêm mưa thê lương ngóng trông



Trước đây xuân tới hương yến ngọt lành



Hiên hè nhiễm phong sương có hề chi



Một đêm mộng một chiêm bao



Đêm sao không ánh sáng



Ý che hồn mất



Đời người sương che mịt mùng



Sinh tử sao chia cắt tương tư



Trên núi đêm mưa thê lương ngóng trông



Trước đây xuân tới hương yến ngọt lành



Hiên hè nhiễm phong sương có hề chi



Kiếp sau chuyển thế



Biết khi nao nâng chén quỳnh cùng Khanh



Kiếp sau chuyển thế



Cùng Khanh tay trong tay ngắm chiều tà