Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 49 : Dù lên trời cao hay xuống đất sâu nguyện làm bạn bên quân không rời không bỏ

Ngày đăng: 22:49 21/04/20


“Ngũ… Thiếu… Ngũ thiếu…” Tiểu Thất vươn cánh tay run rẩy, nghiêng ngả lảo đảo đi tới chỗ Khanh Vân Tung ôm Khanh Ngũ, mùi máu tươi lan tràn xung quanh phòng ngủ, trên mặt đất một bãi máu ghềnh à làm cho người ta sợ hãi, Khanh Ngũ lại lẳng lặng nằm yên ở trong ngực bảo chủ, không nhìn ra một chút thống khổ, chính là một thân bạch y sớm đã nhuộm đầy máu.



Cho dù đau nhức đến chết, cũng không để cho Tiểu Thất nhìn đến



Cho dù là biểu tình cuối cùng, cũng chỉ lưu lại bình tĩnh.



Cho dù ruột gan đứt từng khúc, ngũ tạng lục phủ nứt toạc ra, cũng muốn chống đỡ một hơi cuối cùng, để chừa lại đường lui cho Tiểu Thất.



Đừng trách Tiểu Thất.



Đừng trách hắn.



Đừng trách hắn.



Những lời này



Lúc gần ra đi, chống chọi với nỗi tra tấn thật lớn có thể chừa lại cho Tiểu Thất



Sự quan tâm cuối cùng.



Đa tình như vậy,



Đến chết mới thôi.



Khanh Ngũ… Khanh Ngũ…



Tiểu Thất từng tấc từng tấc tới gần, trên tay sớm đã nhuộm đầy máu của hắn.



Ngũ thiếu… Ngũ thiếu… Ngươi mở to mắt ra nhìn xem ta… Ta là Tiểu Thất… Ta đã trở về… chuyện ngươi giao cho ta ta đã làm tốt … Ngươi mở to mắt nhìn xem ta… Nhìn xem ta a! Nhìn xem ta a!! Nhìn xem ta a!! Nhìn xem ta a!!!


Khanh Ngũ còn cho mình ăn đường… Còn nói giỡn với mình mà… Hắn nhất định là đang ngủ… Hắn làm biếng rất thích ngủ… Chờ hắn tỉnh dậy… sáng mai, còn như ngày thường, thật vui vẻ mà dẫn mình đi ăn một bữa cơm no… Đi Thương Vân đình…



Gạt người … ở chung một chỗ với Khanh Ngũ, mỗi ngày đều rất vui vẻ rất vui vẻ… Thật sự rất vui vẻ… Ngày mai… Ngày mai Khanh Ngũ tỉnh dậy, chính mình như trước sẽ rất vui vẻ…



Như thế nào sẽ… Từ bên trong cơ thể đã bắt đầu kết băng… Vẫn luôn hộc máu… Chống được câu nói sau cùng… Gạt người … Gạt người …



“Ngũ thiếu… Ngươi đang ngủ đúng hay không? Đúng hay không?” Tiểu Thất hoảng hốt vuốt khuôn mặt Khanh Ngũ, một lúc lâu, đột nhiên nắm lấy cánh tay Khanh Ngũ, kinh hoàng thốt lên: “Nơi này không tốt! Nơi này không tốt! Nơi này lạnh lắm! Nơi này rất lạnh! Ta mang ngươi tới giường! Ta đắp chăn cho ngươi!”



Thế nhưng cứ như vậy đem thi thể của Khanh Ngũ ôm lấy, đặt hắn tới chiếc giường ngủ ngày thường, kéo chăn qua cho hắn, giống như Khanh Ngũ thật sự đang ngủ.



“Tay ngươi sao lại lạnh như vậy? Ngũ thiếu, ngươi nhất định là lạnh, ta biết ngươi sợ lạnh, Tiểu Thất cho ngươi ấm áp được không?” Tiểu Thất nắm chặt tay hắn, chậm rãi cũng bò lên giường, nằm cùng hắn, ôm hắn, gắt gao mà ôm, lẩm bẩm nói: “Ngũ thiếu không lạnh, Tiểu Thất sưởi ấm cho ngươi… Không lạnh… Không lạnh… Không lạnh a… Làm sao có thể… Làm sao có thể…”



Làm sao có thể… Nội tạng đều kết băng … Ngũ thiếu lạnh quá… Hắn nhất định thực lạnh…



Tiểu Thất hệt như nổi điên dồn nội lực cuồn cuộn không ngừng rót vào trong xác chết sớm đã ngừng thở lâu ngày, chính là vô luận hắn tiêu hao như thế nào, thân thể kia vẫn không thể nào ấm áp.



Rốt cục trời cũng sáng, mặt trời ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trên giường, Tiểu Thất bởi vì nội lực hao tổn quá mức mà chết ngất dần dần mở mắt ra, ánh mặt trời sao chói mắt như thế.



Hắn quay đầu nhìn Khanh Ngũ mình đang ôm lấy.



“Ngũ thiếu, mặt trời lên cao rồi, nên rời giường. Ngươi mở mắt ra đi… Mở mắt nhìn xem ta… Ngày đó, ngươi còn sờ đầu của ta… Ngươi sờ sờ đầu của ta… Ta là Tiểu Thất… Sờ sờ đầu của ta…” Hắn nằm ở trong ngực xác chết, nói chuyện, nhưng mà, rốt cuộc cũng không nghe được lời đáp lại.



Trong căn phòng to như vậy, chỉ có hắn không ngừng nói đâu đâu.



“Ngũ thiếu, ngươi muốn xem sách sao? Ngươi thích nhất là đọc sách, ta lấy đến cho ngươi được không? Ngũ thiếu, ngươi tại sao không nói gì đi, là tức giận với Tiểu Thất sao? Đúng rồi, Tiểu Thất không tốt, Tiểu Thất không tốt! Không tốt! Tiểu Thất không tốt! Tiểu Thất tự phạt mình! Cái này trừng phạt chính mình!”



Vì thế thế nhưng hung hăng tát mình mấy bạt tai.



Cũng không biết tát bao lâu, tay hắn đột nhiên bị người bắt lấy, Triệu Đại Bảo khóc không thành tiếng nghẹn ngào: “Tiểu Thất! Tiểu Thất! Đừng như vậy! Đừng như vậy! Để cho Ngũ thiếu an tâm ra đi… Được không? Được không?! Đừng giày vò bản thân mình! Đừng khiến cho hắn bất an! Được không! Được không! Ta van cầu ngươi! Van cầu ngươi!”