Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 59 : Khanh Ngũ sáng tỏ

Ngày đăng: 22:49 21/04/20


Triệu Đại Bảo đành phải ra mặt giải vây: “Ta đã xem cho Ngũ thiếu, Ngũ thiếu chỉ là vì mất máu quá nhiều nên thân mình hư nhược thôi, cũng có gì đáng lo ngại.” Nói tới đây, đột nhiên nghĩ đến ngày hôm qua hai người Khanh Ngũ và Tiểu Thất ăn cả một con heo sữa. Không biết từ nơi này nghe được, nói ăn heo sữa quay có lợi gia tăng công lực—— nghe đâu là mỗ giáo chủ Ma giáo nói, vì thế Tiểu Thất hứng thú hừng hực từ phòng bếp quay một con heo sữa, hai người đóng chặt cửa tha hồ chén no nê, khi Triệu Đại Bảo trở về con heo sữa đã bị ăn sạch sẽ không còn mẫu xương.



Thân mình hư nhược… … Lầm bầm. Nghĩ đến chuyện không chừa một tí nào cho mình, Triệu Đại Bảo rất không vui. Khanh Ngũ và Tiểu Thất hai cái tên ăn mảnh!



Triệu Thanh nói: “Nếu không phải hai đứa học trò của ta làm lỡ việc, ta đã chạy tới sớm. Chỉ có điều từ dấu vết để lại xem ra hai đệ tử của ta hình như cũng là bị có người cố tình làm hại, mới bị rơi vào bẫy, tất cả mọi chuyện tựa hồ cũng có liên quan với nhau. Trước hết cứ để cho ta khám và chữa bệnh cho ngũ thiếu, sau đó qua chữa trị cho Tào Cù Duy, thử coi hắn tỉnh lại nói như thế nào.”



Tạ Minh Châu thì ôm tay đứng ở một bên im lặng nghe, cảm thấy chuyện trong Khanh Gia bảo tựa như có chút ý tứ.



Khanh Vân Tung lúc này mở lời: “Tạ lâu chủ, hiện giờ Khanh Gia bảo chúng ta có rất nhiều chuyện phức tạp, không thể tiếp đãi chu đáo, mời ngài trở về đi.”



Tạ Minh Châu kéo mặt, thốt ra: “Bảo chủ nói lời này là có ý gì? Khanh Ngũ thiếu cùng ta chính là tâm đầu ý hợp, hiện giờ hắn bị người hãm hại, ta thân là người bạn thân tốt nhất của hắn, theo lý nên phối hợp chặt chẽ, sao chỉ biết lo cho thân mình? Ta lưu lại, nói không chừng có thể góp thêm một phần lực, hay là bảo chủ coi thường khả năng của Vân đình ta?”



“Ớ… …” Triệu Đại Bảo và Tiểu Thất nghe vậy, giơ tay đỡ trán.



Kỳ thật Tạ Minh Châu chính là mặt dày mày dạn muốn nán lại xem náo nhiệt, gần đây hắn thật sự rảnh rỗi không có việc gì làm, ngày thường vui đùa đã sớm chán ngấy, cho nên mới đến tìm Khanh Ngũ cãi vả.



“Ai…” Khanh Ngũ lúc này than nhẹ một tiếng, mọi người vội vàng tiến đến bên giường, Khanh Vân Tung đi trước một bước đem Khanh Ngũ đỡ ngồi dậy, hỏi han: “Quân nhi, có chỗ nào không thoải mái?”



Khanh Ngũ thản nhiên cười nói: “Cha, con tốt lắm, chỉ là có chút mệt mỏi. Vừa rồi con đã tỉnh —— kỳ thật Tạ lâu chủ là người con quen ở Giang Nam, có việc cũng có thể nhờ cậy Minh Châu. Mấy ngày ở Giang Nam, Minh Châu tiếp đãi vô cùng tốt, thường thường nồng hậu mời con ở lại dùng bữa. Cha cứ để cho hắn ở lại đi. Minh Châu, hiện tại thân thể của ta rất khó chịu, chỉ sợ lần này không thể đi tới Vân đình của ngươi dự tiệc, không bằng sửa lại ba ngày sau được chứ? Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ làm người bạn tốt đúng mực, sẽ không phụ ý tốt của ngươi.”




“Quân nhi, ngươi muốn nói gì?” Khanh Vân Tung ngồi xuống.



Khanh Ngũ vứt ánh mắt ra hiệu cho Triệu Đại Bảo và Tiểu Thất, hai người lui ra ngoài đóng cửa, vì thế trong phòng chỉ còn lại có cha con hai người.



Khanh Ngũ hơi hơi đứng dậy, ngồi thẳng lên: “Cha thân, ngài đối với tất cả những người con một mực lạnh lùng, chẳng quan tâm, những huynh trưởng đệ đệ của con, cả ngày hao hết tâm tư, cũng không có được một câu khen ngợi của ngài.



Có điều chỉ có con, có thể làm cho ngài đặc biệt chiếu cố như thế, Thục Quân thường xuyên cảm thấy được yêu thương mà lo sợ. Con biết, cha thân ngài vì không muốn để cho con bị người làm hại, cho nên cố ý thu hồi sự quan tâm đối với con, mà hiện giờ ngài có thể nói chuyện cùng con, những huynh đệ khác nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, nếu là truyền quay lại trong bảo, lại tránh không được một phen tranh giành ghen tuông.”



Khanh Vân Tung nói: “Lúc này đây, con quyết sẽ không lùi bước, cũng không để cho cha bị thương tổn!”



“Cha thân a, con không muốn cả đời ẩn núp dưới đôi cánh che chở của ngài cha thân. Tuy thân con tàn, nhưng không phải là loại cây non phải cần được người cẩn thận che chở mới có khả năng tồn tại, ” Khanh Ngũ lắc đầu nói, “Con muốn nhận được sự thừa nhận của ngài! Một tay ngài giúp cho con để nhàn hạ trong Khanh Gia bảo, cũng không phải là mong muốn của Thục Quân.”



“Ngươi đứa nhỏ này, con muốn cái gì? Con cho là giang hồ này tốt đẹp như vậy sao? Đã trải qua số kiếp lần này, con còn chưa học được bài học sao!” Khanh Vân Tung hừ lạnh nói, “Nếu như con lo lắng những người trong Khanh Gia bảo sẽ hại mình, sau khi trở về, ta sẽ bắt đầu cải cách, con hiện giờ cũng đã lớn, hoàn toàn đủ tư cách kế thừa vị trí cùng quyền thế của ta.”



Khanh Ngũ cười buồn: “Con cũng không cần cha thân ngài cho con quyền thế, mà cha cho rằng kiên cố vững như thành đồng, kì thực nội bộ bên trong Khanh Gia bảo sớm đã đổ sụp.



Xin thứ cho con nói thẳng, lấy cá tính của cha thân ngài, có lẽ có thể trở thành một vị Kiếm Thần đứng đầu, nhưng ở phương diện quản lý, xác thực có chút lệch lạc. Mà theo Khanh Ngũ thì trong Khanh Gia bảo cũng không chỉ có mỗi một người lục đục đấu đá với nhau. Cha thân ngài có thể cho con, chỉ có vậy, thì hãy buông tay để cho con đánh một trận giành được sự chấp thuận!”