Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 60 : Ý khanh khó dò, sáng nắng chiều mưa

Ngày đăng: 22:49 21/04/20


Khanh Ngũ nghiêm túc nói: “Nơi con muốn, là giang hồ thiên hạ. Con cũng không có lòng tranh bá, chỉ hy vọng có ngoài tư chất tự nhiên con còn có thể có năng lực, chỉ cần thay đổi một chút vô tình trong thế giới lạnh như băng này dùng đôi tay này vì những người thân yêu của mình chống đỡ một mảnh trời. Con hy vọng người khác nhớ đến con chính là Khanh Ngũ Khanh Thục Quân, chứ không ghi nhớ một người tàn phế ngồi trên xe lăn được người chiếu cố, hình tượng của con phải là một ngọn núi, một ngọn đèn, lưu lại muôn đời, chiếu sáng muôn nẻo đoạn đường —— Khanh Ngũ đa tình, cho nên tình nghĩa này cũng muốn lưu lại tiếng thơm muôn đời. Khanh Gia bảo cũng tốt, Thương Minh giáo cũng tốt, ở trong tay ta, đều phải trở thành đỉnh ngọn trong võ lâm này!



Cho nên, kính xin cha thân ngài hãy tha thứ cho con tùy hứng làm bậy, con không muốn cả đời chỉ sống ở trong sự che chở bảo vệ của Khanh Gia bảo, tiền đồ của con, con tự mình kiến lập.”



Khanh Vân Tung nghe hắn khẳng khái thuật lại, hai mắt hơi hơi mở to, thật lâu sau mới nói: “Ta chưa từng nghĩ tới, con ấy vậy mà lại chất chứa tâm tư không tầm thường thế này —— Chỉ có điều là, Quân nhi, chí hướng của con mặc dù cao xa, nhưng điều kiện tiên quyết là con có bản lĩnh vật lộn trong đợt sóng giang hồ. Lúc này đây con còn chưa thấy chịu thiệt đủ sao?”



“Cha thân, Khanh Ngũ không biết mình chịu thiệt ở chỗ nào?” Khanh Ngũ khóe miệng khẽ cong lên, “Cha nhìn xem, Tào sư phụ chủ động xuất hiện cung cấp manh mối, Tiểu Thất luyện được chiêu thức Đao Ma cao nhất, dư độc sót lại trên người của con đã hoàn toàn tiêu tan, từng cái từng cái có chỗ nào chịu thiệt đâu?”



“Con! Quân nhi! Hay là con đã sớm biết kết quả?! Tào Cù Duy và con thông đồng với nhau? Hắn nói cho con biết cái gì?!” Khánh Vân Tùng thoáng cái thay đổi vẻ mặt.



“Không có, Tào sư phụ không nói cho con biết bất kì tin tức gì cả, mà ngay cả khi hắn dạy con võ công chăm sóc cho con, cũng chỉ là nói môn võ công này là nhà mình truyền lại, kể từ khi hắn giả chết, cho đến hiện tại cũng chưa từng gặp qua hắn, ” Khanh Ngũ nói, “Nhưng ngày Tiểu Thất thuận lợi mang hoa Phản Sinh về, con đã mơ hồ đoán được một chút ý đồ khác thường của hắn. Nhưng mà hiệu lực hoa Phản Sinh quá mạnh quả thật vượt ngoài dự liệu của con, thế cho nên làm cho cha thân và bọn Tiểu Thất giật mình, phải lo lắng khổ đau vì con, đây là chỗ tính toán sai lớn nhất của Khanh Ngũ, cũng là chỗ mà con cảm thấy có lỗi nhất.”



“Con nói con biết rõ trong đó có bẫy rập, còn cố ý ăn hoa Phản Sinh! Con cái đứa nhỏ này sao xằng bậy lớn mật như thế!” Khanh Vân Tung nhíu mày quát lớn.



Khanh Ngũ nói: “Cũng không phải là do con lớn mật, mà là con nắm chắc mười phần —— tuy Tào sư phụ ở trước mặt Tiểu Thất đem bản thân mình tô đen kinh khủng không thể tả như vậy, nhưng cũng là do Tiểu Thất lúc ấy bởi vì con mà hoảng loạn, không còn phân rõ chỗ hổng trong lời nói của hắn —— Nếu thật sự căm thù con như vậy, vì sao hơn mười mấy năm chuyên tâm săn sóc bồi dưỡng con, sớm chiều ở chung, tỉ mỉ chu đáo?



Bản tính cũng như thái độ làm người của Tào sư phụ, trong lơ đãng biểu lộ tình cảm, sao có thể là giả dối? Phương pháp và cơ hội để tra tấn con có rất nhiều, vì sao cố tình lại dùng phương thức ngoắt ngoéo mất thời gian thế này? Cho nên, con tin tưởng những điều này chỉ là vì Tào sư phụ có nỗi khổ riêng.



Cho nên cũng kết luận, cho dù con có ăn hoa Phản Sinh, cũng không có vấn đề gì. Dựa theo những diễn biến phát triển lúc sau, Tào sư phụ nhất định đã bố trí cục diện này rất lâu rồi, mà hiện giờ đã có kết quả, mang lại bao nhiêu ích lợi cho con với Tiểu Thất, cũng phải thừa nhận hắn tính toán quá tốt —— ai, đáng tiếc cuối cùng hắn vì dẫn phát lửa giận của Tiểu Thất, trái lại tự mình lại bị gặp tuyệt thức Đao Ma gây thương tích, đến nay vẫn còn hôn mê bất tỉnh.”



Khanh Vân Tung giọng điệu lạnh lùng nói: “Cho dù hắn có nỗi khổ riêng nhưng cũng không cần phải tra tấn con như vậy. Con cũng biết khi đó con đã ngưng thở, tình cảnh lúc đó có bao nhiêu sao…” Nói tới đây, mày kiếm nhíu chặt, ấy vậy mà không nói ra được.



Khanh Ngũ đáp: “Ngay lúc đó quả thật là đau thấu đến tận xương cốt, nhưng mà Tào sư phụ lại thông qua loại thủ đoạn này, khiến cho con phải nhận được ‘lễ vật’ ngoài ý muốn, phần lễ vật này, hẳn là cũng được hắn bày ra đã lâu.”



“Ửm?” Khanh Vân Tung nghi hoặc, đã thấy Khanh Ngũ thở ra một hơi thật dài, Khanh Ngũ phả hơi, trước đó trong phòng đốt chậu than, xung quanh còn rất ấm áp. Lúc này thấy hai bàn tay đảo ngược, cách không vỗ một cái, tức thì một cỗ hàn ý thấm vào ruột gan tỏa khắp bốn phía, mà cái hà hơi Khanh Ngũ thở ra kia, nháy mắt ngưng băng, lưới băng ở giữa không trung tràn ra, chậu than thoáng cái bị làm lạnh, không khí bốn phía đông lại, ngay cả bàn nước trà cách xa ba thước cũng bị kết băng, trên tấm cửa sổ cũng phủ một tầng sương lạnh.




Dựa theo lời thần y Triệu Đại Bảo bên người Khanh Ngũ mà hắn mua chuộc được nói, tánh mạng của Khanh Ngũ hoàn toàn dựa vào Thụy Tuyết Lộ, hiện giờ Khanh Ngũ tuổi tác ngày một lớn, bề ngoài nhìn thì phong độ nhẹ nhàng, ẩn sâu bên trong lại bởi vì phát độc không thể khống chế, đau đớn thống khổ vô cùng. Về sau có thể trên phương diện phòng the có vấn đề hay không cũng không thể quá xác định, lại càng đừng dùng nói lưu lại con nối dòng cho Khanh Gia bảo. Cái loại tàn phế này, quả thực cũng thật là khiến người cảm thấy đáng thương.



Cho nên, Triệu Đại Bảo cũng có ngõ kiếm tiền tiêu vặt.



“Ngũ thiếu, đại thiếu gia bí mật phái người đưa tới phần Thụy Tuyết Lộ tháng này cho ngươi.” Triệu Đại Bảo lặng yên đến trước xe lăn của Khanh Ngũ nói.



Khanh Ngũ để sách xuống, ngoắc ngoắc ngón tay kêu Triệu Đại Bảo ghé lỗ tai qua, thấp giọng hỏi: “Triệu Đại Bảo, ta rất là tò mò, lúc Khanh Đại mua chuộc ngươi, ngươi rốt cuộc đã nói gì, để hắn rất tin tưởng việc ta yếu thế không chút nghi ngờ, đúng giờ cho ta Thụy Tuyết Lộ?”



Triệu Đại Bảo cười gượng một chút: “Tự nhiên là dựa theo kiến thức y học nói rất nghiêm trọng.”



Khanh Ngũ nghiến răng: “Miễn, ngươi biến ta thành kiểu gì, ta cũng không truy cứu. Lần này Thụy Tuyết Lộ không thể để cho ngươi cất giấu, giao cho ta!”



“Đừng mà! Đây chính là thánh phẩm chữa thương, ngươi giữ làm cái gì? Nấu lẩu sao?” Triệu Đại Bảo bĩu môi.



“Ngươi không cần quan tâm.” Khi Khanh Ngũ nói lời này, Triệu Đại Bảo rõ ràng là nhìn thấy Khanh Ngũ lộ ra nụ cười xấu xa u ám.



Triệu Đại Bảo nào phải là hạng người đơn thuần, ngay tức thì cũng lộ ra nụ cười xấu xa u ám: “Ngươi giữ cho cái kia cái kia của Tiểu Thất dùng?”



Khanh Ngũ vội ho một tiếng.



Không hổ là cùng người cùng lớn lên bên cạnh Khanh Ngũ, người biết Khanh Ngũ, cũng chỉ có Triệu Đại Bảo.



“Các ngươi nói thầm gì đó, cười đen tối đến như vậy?” Đang ở bên ngoài ăn điểm tâm Tiểu Thất bưng bát đi tới, miệng đang nhai bánh bao pi-pô lầu bầu than thở.