Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 84 : Phòng ngủ Khanh Ngũ

Ngày đăng: 22:49 21/04/20


Tiểu Thất mồ hôi lạnh ào ào nhìn ở hai cô gái xinh đẹp quỳ xuống trước mặt mình, Mai giáo chủ khóe miệng cong lên, tựa hồ cực kì vừa lòng với biểu tình “được yêu thương mà lo sợ” kia của em trai —— nếu biểu tình kia thật đúng là được yêu thương mà lo sợ.



“Ngươi… Ngươi…” Tiểu Thất nhất thời nói không ra lời. Mai giáo chủ cười hắc hắc, tựa hồ vẫn chưa xong, hắn nói tiếp: “Phỉ Thúy, Ngọc Bích, lấy lễ vật ta tặng cho Tiểu Sương đến đây.”



“Còn có lễ vật gì?” Tiểu Thất ngơ ngác hỏi.



“Đương nhiên là đồ vật làm cho ngươi vui vẻ.” Giáo chủ thần bí đáp.



————————————————————————————————————



Nhóm người Khanh Ngũ cùng Bích Đồ tới một mái đình thanh tĩnh, sau đó bắt đầu thảo luận công việc. Bích Đồ nói cho Khanh Ngũ, mấy ngày trước Tào Cù Duy thông báo tin tức để bọn họ tìm kiếm thần tử lần thứ hai ló đầu, liên lạc với mình, đòi vật báu trấn tộc của Kỳ tộc, xin Khanh Ngũ định đoạt.



Tào Cù Duy có liên quan trực tiếp tới bí mật cơ mật tối cao trong Thương Minh giáo—— tung tích của Thương Minh Thư Vân, bởi vậy Triệu Thanh vừa nghe tin mở to hai mắt, Khanh Ngũ bảo: “Vậy chúng ta dùng bảo vật làm mồi câu, dẫn hắn đi ra, Bích Đồ, ngươi đi thu xếp đi, ta muốn bắt sống Tào Cù Duy.”



Bích Đồ khó xử đáp: “Nhưng mà, hắn có ân với Kỳ tộc…”



Khanh Ngũ nói: “Cho dù hắn có ân với Kỳ tộc, món nợ ân tình này về sau ta sẽ dùng những phương thức khác để trả lại, hơn nữa, một đôi chân của ta cũng chính là hắn bởi vì hắn mà…”



Bích Đồ khiếp sợ không thôi: “Tật ở hai chân Thần tử không phải trời sinh sao?!” Khi nói xong hắn mới phát giác mình thế mà nhắc tới nỗi đau của thần tử, hắn vội vàng im miệng, thân là Tế Ti, hắn biết mình không thể vô lễ như thế. Vì thế quỳ xuống hành lễ: “Bích Đồ vâng theo lời thần tử căn dặn, người làm hại thần tử, phải trả giá gấp mười lần, người vũ nhục thần tử, chính là vũ nhục Long thần cùng toàn bộ Kỳ tộc, phải bị trời phạt!”
“Ngươi… Các ngươi!” Thấy phòng ngủ của mình cùng Tiểu Thất bị đạp hư thành dạng này, Khanh Ngũ đột nhiên cảm thấy lửa hỏa ngùn ngụt —— nhiều năm qua từ trước cho tới bây giờ, hắn chưa từng giận dữ đến như vậy—— Mai Băng Triệt! Ngươi thật sự có bản lĩnh khiến ta nổi lửa mà!



Ba! Khanh Ngũ nặng nề vỗ tay xuống tay vịn trên xe lăn.



“Khinh người quá đáng! Khinh người quá đáng!” Khanh Ngũ cắn răng nói.



“Ngũ thiếu, ngươi đừng như vậy…” Tiểu Thất vội vàng đẩy hai cô gái đang bủa vây kia, ba chân bốn cẳng chạy tới vuốt lông cho chủ nhân nhà mình, xem ra lần này Khanh Ngũ đúng là giận to rồi, lần đầu tiên Tiểu Thất nhìn thấy bộ dáng Khanh Ngũ đỏ mặt tía tai.



Mà Tô Á mặt mày lạnh lùng nhưng trong ánh mắt tràn ngập sát khí, đầu chuyển sang song bào thai —— song bào thai cũng khiêu khích mà nhìn hắn, trăm miệng một lời đáp: “Sao hả? Muốn phân cao thấp một lần thử xem không?”



“Đều cút cho ta!” Khanh Ngũ đột nhiên rống lên một tiếng, dọa đám người nhảy dựng ——đây đại khái là lần đầu tiên trong cuộc đời này Khanh Ngũ nói lời thô tục.



Tiểu Thất cũng sợ ngây người, vội vàng dùng tay vuốt ngực giúp Khanh Ngũ thuận khí, nhẹ nhàng khuyên bảo: “Đừng nóng giận, đừng nóng giận, đừng giận, đừng giận ha, Tiểu Thất mang ngươi đi ăn lẩu, đừng giận ha!”



Giống mèo thuần chủng lông dài quý báu



Xù lông rồi.