Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 85 : Gặp lại Tào sư phụ?!

Ngày đăng: 22:49 21/04/20


Cuối cùng thì Tiểu Thất đẩy Khanh Ngũ cấp tốc rời khỏi gian phòng ngủ hỗn loạn. Không ngờ mới vừa ra sân, xe lăn của Khanh Ngũ cũng bởi vì cơn phẫn nộ vừa rồi của Khanh Ngũ vỗ một phát mà bị lỏng ra, hơn nữa tốc độ của Tiểu Thất nhanh như bay, một cái bánh xe vậy mà xìa ra lao nhanh ra ngoài —— Tiểu Thất không kịp dừng lại, nhất thời khiến cho Khanh Ngũ mất đi cân bằng ngã bay ra bên ngoài, nặng nề ngã sấp tới trên mặt đất.



“Ngũ thiếu!” Tiểu Thất vội vàng đẩy chiếc xe lăn bị hỏng, đi qua đỡ Khanh Ngũ.



“Đừng đụng ta!” Khanh Ngũ vẫn còn không được tự nhiên.



“Ta không đụng ngươi, ngươi làm sao mà đứng lên?” Tiểu Thất bất đắc dĩ nhìn hắn, “Hừ, những cái tên kia cũng không phải do ta đưa tới!”



Khanh Ngũ oán niệm ních đầy quay đầu lại nhìn hắn một cái, Tiểu Thất vì thế tiếp tục kéo hắn, từ trên mặt đất đỡ hắn đứng lên.



“Không bị thương đi?” Tiểu Thất dìu Khanh Ngũ tới ngồi hòn non bộ ven đường, phủi tro bụi cho Khanh Ngũ, lấy một cái khăn tay từ trong ***g ngực ra, lau lớp bụi ở trên mặt cho hắn, cũng nói: “Xe lăn cũng hỏng rồi, ta cõng ngươi đi ăn cơm, chúng ta đi tìm Triệu Đại Bảo, bảo hắn mời khách, được không?”



“Được.” Khanh Ngũ nhìn nhìn xe lăn rơi rớt của mình, có vài phần tiếc hận. Mà Tiểu Thất thì ngồi chồm hổm xuống đưa lưng về phía hắn, ý bảo hắn leo lên đây.



Tấm lưng của Tiểu Thất tuy không rộng nhưng cũng rất rắn chắc.



Hai người tìm được Triệu Đại Bảo tránh ở một góc trong sơn trang, ba người thảo luận một chút, quyết định trộm tới một quán ăn của một nhà ở vùng ngoại thành dùng bữa, nơi đó đối diện là non sông tươi đẹp, tuy rằng hẻo lánh nhưng cũng rất đặc sắc, cũng chỉ có Triệu Đại Bảo sành ăn này mới có thể tìm được chỗ như vậy.



Vì thế vẫn là Tiểu Thất che chở cho Khanh Ngũ, cùng cưỡi một con ngựa, cùng Triệu Đại Bảo từ chỗ cửa sau chạy ra ngoài, ăn cơm giải sầu.



Quán ăn kia tên là Lưu Tiên Cư, quả thật là nương theo cảnh dòng sông xanh biếc mà xây dựng, nằm ở bờ sông bên cạnh thôn xóm, chính diện là cảnh nước xanh nước biếc, mặt tiền của quán cũng không lớn lắm chính là một tòa trúc lâu đặt ở trên mặt hồ, ngoài cửa sổ sương mù mênh mông, có thể nhìn thấy chiếc thuyền của người đánh cá bên bờ sông, cũng có thể nghe thấy bài ca của người đánh cá đang hát ngân nga.



Đồ ăn cũng là món tươi mới đặc biệt đánh bắt trên sông, cá tươi sống vừa mới câu được chỉ cần hầm một tý rất là thơm ngon, lại có thêm một bình trúc diệp thanh nhà mình ủ, thêm vài món nhắm giòn rụm, thích thú sướng đến nỗi Triệu Đại Bảo dùng chiếc đũa gõ nhịp chén rượu, nhìn cảnh đẹp thưởng món ngon cất giọng ca vang bài ca sông nước.



Tiểu Thất thì tận sức rút xương cá, đưa đến trong bát Khanh Ngũ, lấy lòng mà nói: “Đừng giận nữa ha.”




Liễu Tàn Nguyệt dừng lại, buồn bã nói: “Tàn Nguyệt không còn gì nữa, không biết Thất gia muốn cái gì của Tàn Nguyệt vậy?”



Tiểu Thất nói: “Xe lăn của ngươi!”



Thì ra Khanh Ngũ xe lăn đã hỏng rồi, còn một cái dự bị thì đã chuyển đến tiệm để thợ mộc tu sửa, mấy ngày sau mới đưa tới, vì thế Tiểu Thất lo nghĩ cho xe lăn của bề trên.



“A?” Liễu Tàn Nguyệt mờ mịt ngẩng đầu, nhìn Tiểu Thất.



Khanh Ngũ chiếm lấy xe lăn người ta, còn cố ý kêu Tiểu Thất dùng nước chà rửa lại xe lăn, trải đệm trong xe lăn mới bằng lòng ngồi lên. Xe lăn của Liễu Tàn Nguyệt tự nhiên không thể so với chiếc xe lăn có đệm dựa da khắc hoa văn xa hoa kia của Khanh Ngũ, ngồi trên cảm giác rất cứng rắn, Khanh Ngũ ngồi ở bên trên vòng quanh vài lần, chợt nghe thấy từ xe lăn truyền đến tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, dấu hiệu chứng tỏ chiếc xe lăn này tựa hồ cũng không chắc cho lắm, hẳn là dùng thời gian rất lâu.



Vì thế hắn dặn dò Triệu Đại Bảo, bảo hắn lại đi tới chỗ tiệm của người thợ mộc kia đặt đơn hàng, cũng làm cho Liễu Tàn Nguyệt một chiếc xe lăn mới, ngày sau trả lại cho hắn kèm theo quà tạ lễ.



Giúp Khanh Ngũ ngồi vào xe lăn, Triệu Đại Bảo dạo một vòng từ bên ngoài, trở về nói: “Lão Ngũ, xe ngựa đã chuẩn bị xong rồi, có thể xuất phát.”



Tiểu Thất hỏi: “Ngũ thiếu, lần này đi ra ngoài là muốn đi làm cái gì?”



Khanh Ngũ cười nói: “Gặp Tào sư phụ.”



Quả tim của Tiểu Thất giật thót một cái thiệt mạnh —————— Tào sư phụ!!? Tìm được hắn?!!



Nhất thời, trong lòng hắn ngũ vị tạp trần, chờ mong, lại có một cỗ đánh trống reo hò không hiểu và phiền não cùng lúc dâng lên.



p. s, Mai giáo chủ sở dĩ không có tới tìm phiền toái, là bởi vì hắn vẫn còn đang cùng Tô Á triền đấu, đánh ước chừng đã một đêm, hai vị này thật đúng là chấp nhất a.