Thiên Hạ Đệ Nhất Ảnh Vệ

Chương 94 : Bước trên hành trình

Ngày đăng: 22:49 21/04/20


Tiểu thư Bạch Băng mang theo tâm tình thấp thỏm thay bộ quần áo xinh đẹp nhất mà mình có, tỉ mỉ trang điểm một ngày, mới mang theo người hầu, cầm gói to gói nhỏ thuốc bổ ghé qua phân đường Khanh Gia bảo.



Tiểu Thất đi ra nghênh đón tiểu thư Bạch Băng, Bạch Băng kéo lấy tay áo của hắn, vội vàng nói: “Ta biết ngươi, ngươi là thị đồng xinh đẹp bên người Ngũ công tử, ta hỏi ngươi, hiện tại tình trạng thân thể Ngũ công tử như thế nào rồi?”



Tiểu Thất tỉnh rụi phất bàn tay đang lôi kéo của nàng, tức thì không có chút cảm tình gì đối với nàng ta—— trong lòng thoáng chốc bật ra hai chữ “tình địch”. Có điều, hoàn cảnh lúc này địch ở ngoài sáng ta ở trong tối! Hừ hừ! Tiểu Thất ở trong lòng cười lạnh một tiếng.



Tuy rằng hắn rất muốn kiếm một cái cớ đuổi nữ nhân này đi, nhưng ngẫm lại vẫn không nên làm tổn hại danh dự của Khanh Ngũ mới tốt, vì thế dứt khoát đáp: “Tình trạng Ngũ thiếu vẫn còn tạm ổn, tiểu thư đi vào thăm đi, chỉ có điều thân thể Ngũ thiếu xưa nay suy yếu, ngươi không cần quấy rầy hắn quá lâu.”



“Biết, ta chỉ ghé thăm một chút.” Trên nét mặt Bạch Băng để lộ ra niềm vui mừng, vì thế đi theo đằng sau Tiểu Thất, xuyên qua hành lang gấp khúc trùng trùng điệp điệp, thẳng hướng tới Thương Tùng viện.



Dọc theo đường đi, Bạch Băng nói chuyện với nha hoàn không ngừng, Tiểu Thất đi ở phía trước, nghe các nàng nhỏ giọng thảo luận: “Tiểu thư, Ngũ thiếu như vậy, ngài thật sự muốn gả cho hắn?”



“Gả cho hắn là tâm nguyện của ta, cho dù thân thể của hắn không tốt thì như thế nào, ta sẽ cẩn thận chiếu cố hắn, dưới sự chăm sóc điều trị của ta, được tình yêu của ta ươm tưới hạ, Ngũ thiếu nhất định có thể một lần nữa đứng lên!”



Biểu tình trên mặt Tiểu Thất thủy chung bảo trì = =



Rốt cục cũng đi tới cửa trước gian phòng của Khanh Ngũ, Tiểu Thất gõ cửa, nói: “Ngũ thiếu, Bạch tiểu thư đến đây.”



Bạch Băng hưng phấn kích động cực kỳ tay siết chặt y phục của mình, vểnh tai, rốt cục cũng nghe thấy giọng nói dịu dàng mềm nhẹ tao nhã từ trong phòng truyền đến: “Mời tiểu thư vào.”



Đúng… đúng là cái giọng nói mà ngày đêm mình nhớ thương! Ngũ công tử



Bạch Băng mặt đỏ rần, si ngốc mỉm cười, khó có thể kiềm chế được.



Thật ra thì Khanh Ngũ vừa mới nằm úp sấp trong ổ chăn chuẩn bị ngủ trưa, vừa lúc Bạch Băng đến đây, cho nên hắn nằm trên giường giả bộ một hồi, sau đó hắn ngồi dậy đem đệm dựa kê ở sau lưng, sau đó làm bộ cầm lấy một quyển sách ở trên đầu giường nhìn.




Trong xe ngựa không có chỗ ngồi, chỉ có giường nằm, không gian trong xe ngựa cũng rộng rãi, trên vách xe có một giường nằm. Cũng có bếp lò sắt lá gỗ mộc đàn hương cố định ở trong xe ngựa, trên trần xe còn có ống khói.



Bên trong xe trải loại thảm nhung Ba Tư, vách xe được vây bằng thảm nhung để phòng ngừa xóc nảy làm Khanh Ngũ bị thương, đến ban đêm, trong xe cũng có dạ Minh Châu được khảm chỗ vách lõm chiếu sáng, cửa sổ làm từ ngọc lưu ly trong suốt lại chắn gió, xe ngựa này của Khanh Ngũ, phỏng chừng hoàng đế cũng kém xa.



Khanh Ngũ còn có chỗ ngồi chuyên dụng, chính là một cái đệm lót mềm mại cố định có chỗ tựa lưng, trên chỗ tựa lưng có đính hai cái tay vịn, cũng bọc bằng vỏ bông. Khanh Ngũ nếu muốn ngồi có thể đem chỗ tựa lưng được xếp gọn này kéo đến, cả người nửa ngồi nửa nằm tựa vào bên trên.



Tiểu Thất thì rúc vào bên cạnh hắn, kéo một đệm tựa dự bị khác, ngồi song song Khanh Ngũ ăn đồ ăn vặt, trên đùi hai người còn có một cái chăn, nhìn qua rất giống du khách đang nằm phơi nắng trên bờ biển thế kỷ 21.



Tiểu Thất một bên cắn hạt dưa, một bên nhìn bên dưới tấm chăn Khanh Ngũ dần dần nhô lên, hắn giật mình nói: “Ngũ thiếu, ngươi lại có!”



Chỉ thấy cái đùm bao bên dưới phút chốc từ chăn dưới ló đầu ra, Miêu Miêu kêu hai tiếng, thế mà lại là con mèo Phấn Ú vụng trộm đi theo chủ nhân đến đây!!



“Con mèo này thành tinh!” Khanh Ngũ = =



“Đây là con của chúng ta, Ngũ thiếu.” Tiểu Thất mắt loe lóe, bế Mèo Phấn Ú lên, ôm vào trong ngực, “Tiểu Tiểu Ngũ, ngươi nhất định là muốn được cha hôn có phải hay không?”



“Mèo.” Trong mắt mèo mập hình như hiện lên vài tia khinh bỉ, giống như đang nói: nhàm chán.



“Thiết, một con mèo thế nhưng có thể có loại ánh mắt khinh bỉ này! Thành tinh!” Tiểu Thất hừ nói.



“Nó không phải con của ngươi sao?” Khanh Ngũ hé miệng cười nhạo.



“Mặc kệ! Ta mát xa mát xa chân cho ngươi đi.” Tiểu Thất rất hiền tuệ đi đến một đầu khác, bắt đầu mát xa chân cho Khanh Ngũ.