Thiên Hạ Vô Địch [Luận Anh Hùng]

Chương 13 : Thứ ta cần là anh hùng chân chính

Ngày đăng: 21:24 18/04/20


Không chỉ có một mình hắn quỳ.



Còn có hai người khác quỳ với hắn.



Hai người này quỳ phía sau hắn, một già một trẻ.



Người già mái tóc trắng xoá, khom lưng cúi người, toàn thân run rẩy không ngừng. Người trẻ còn trẻ hơn Phương Ứng Khán một chút, quỳ ở nơi đó, thoạt nhìn cũng cảm thấy hắn khúm núm hơn một chút, thành kính hơn một chút, cũng hoảng hốt hơn một chút.



Ngoài trừ những người này, còn có người không quỳ.



Đó là một nam tử trẻ tuổi. Trẻ tuổi vốn đã là cái đẹp, mà người trẻ tuổi này dường như còn đẹp đến tỏa sáng, phát sáng, tùy tùy tiện tiện đứng ở đó, lúc bất động thì yên tĩnh hơn trứng gà, lúc hành động thì giống như gió thổi lật qua trang sách, lúc cười lại khiến người ta nhìn thấy đau xót thất thần, không cần động thủ cũng có thể đánh ngã ngươi…



Cự hiệp không tiếp tục nhìn, ít nhất cũng không nhìn kỹ.



Y vừa nhìn đã thấy được ba chuyện.



Thứ nhất, đây là một cô gái.



Hơn nữa còn là môt cô gái tuyệt sắc cải trang thành nam.



Thứ hai, cô gái này rất xuất sắc.



Chẳng những xuất sắc, hơn nữa còn khó trêu chọc. Nếu so với đám hảo hán võ lâm nghênh đón mình vào buổi sáng như “Tiếu Kiểm Hình Tổng” Chu Nguyệt Minh, “Tàn Hoa Bại Liễu Nhiệm Bình Sinh” Ôn Nhâm Bình, “Âm Tình Viên Khuyết Yêu Minh Nguyệt” Ôn Tử Bình, “Phóng Hỏa Vương” Lôi Du Cầu, “Phạn Vương” Trương Thán, “Linh Đình Đao” Thái Tiểu Đầu, “Ngũ Hổ Đoạn Hồn Đao” Bành Tiêm, “Ngân Hà Hỏa Tinh Kiếm” Hà Phạm, cùng với cao thủ Thục Trung Đường môn vẫn luôn nấp trong bóng tối không lộ diện (hiện giờ ít nhất vẫn còn hai tên đi theo)… e rằng cô gái này còn khó đối phó hơn tất cả cộng lại.



Thứ ba, cô gái này rất gian trá, nhưng nàng chẳng những rất thanh, rất tú, hơn nữa còn là một xử nữ.



Cự hiệp cũng không tập trung quan sát cô gái này, chỉ vì y từng tu luyện nội công tâm pháp “Nhất Khí Quán Nhật Nguyệt”, hơn nữa đã luyện đến cảnh giới tùy theo ý thích, nội ngoại gia công pháp đều đạt đến trình độ đỉnh cao, cho nên chỉ nhìn một lần đã phát giác ra cô gái này là một xử nữ.



Y cũng không đặc biệt cảm nhận, nhưng trực giác lại nói cho y biết như vậy.



Y biết phán đoán của mình sẽ không sai.



Từ trước đến nay, nội công của y càng cao, võ công càng mạnh, không biết vì sao trực giác cũng càng hiệu nghiệm, linh cảm càng mãnh liệt.



Có lẽ, tu luyện võ công nội lực thực tế là một loại yếu quyết mở ra lực lượng tâm linh, thiên phú trời sinh. Con người vốn có tiềm năng bất tận, vượt quá tưởng tượng, chỉ là đại đa số người không tìm ra trọng điểm và mấu chốt, không hiểu phương pháp, không biết vận dụng mà thôi.



Một khi luyện thành, đi lên con đường, chẳng những võ công cá nhân sẽ mạnh lên, mà khi kích phát tiềm lực thì cả trực giác cũng trở nên nhạy bén, có thể nhìn thấy những thứ mà người bình thường không nhìn được, không nghe được, không ngửi được, không cảm giác được.



Chẳng hạn như động đất, y có thể biết trước.



Ví dụ như mưa gió, y có thể đoán trước.



Lại như chém giết, y chẳng những thành công tránh thoát mấy lần ám sát, ngay cả ngày xưa cứu thánh thượng thoát khỏi một kiếp cũng là dựa vào loại xúc giác hơn người này.



Do đó y lập tức cảm giác được.



Đó là một cô gái trong vắt, khó chọc, nhưng vẫn là xử nữ.



Phát giác được điểm này, cự hiệp giống như có phần an ủi, có điểm yên tâm.



Nếu nàng vẫn là xử nữ, hiển nhiên chưa từng phát sinh quan hệ gì với Tiểu Khán, một khi muốn nghiêm chỉnh xử lý chuyện của nàng cũng không cần phải băn khoăn nhiều.



Cự hiệp từng nghe nói về cô gái này, cũng đã nghe nói đến quan hệ li kỳ giữa nàng và Phương Ứng Khán.



Giang hồ đều đồn đại tiểu hầu gia và nàng đã sớm làm những chuyện bừa bãi, trong đó còn có một vấn đề mà Tiểu Khán sắp phải đối diện, e rằng không dễ xử lý.



Nhưng bây giờ xem ra, sự thật lại có khác biệt.




Mễ Thương Khung thấy vậy, liền xá dài với cự hiệp, nói: 



- Chúng ta ở đây, cung nghênh cự hiệp, giá lâm kinh sư, lãnh tụ võ lâm.



Cự hiệp chỉ lạnh nhạt nói: 



- Không dám. Công công là tiền bối võ lâm, tâm phúc bên cạnh hoàng thượng, đa lễ lại khiến tại hạ giảm thọ rồi.



Mễ Thương Khung lộ ra mấy chiếc răng vàng, nhếch mép cười: 



- Học không có trước sau, người thông hiểu đi đầu. So với đại hiệp tiếu ngạo giang hồ, tạo phúc võ lâm, cái tuổi này của ta chỉ xem như là ngốc già sống uổng mà thôi. Vị kia chính là cao đồ của cự hiệp, “Loạn Thế Giao Long” Cao Tiểu Thượng Cao thiếu hiệp đúng không?



- Đúng.



Cự hiệp mỉm cười nói:



- Hắn cũng được người ta xưng là Thuận Nghĩa Tiểu Gia Cát.



Hôm nay Mễ Hữu Kiều đã đặc biệt xông rất nhiều hương hoa, nhằm che giấu “mùi vị lão nhân” gần đây càng nồng nặc:



- À, quả nhiên lã danh bất hư truyền.



Lần này cự hiệp không tiếp lời.



Người tiếp tục lại là Lôi Mị.



Nàng dùng đôi mắt đẹp liếc về phía Cao Tiểu Thượng, cũng không biết là giễu cợt, phản kích ý kiến của Mễ công công, hay là có dụng ý khác:



- Cao Tiểu Thượng, Cao Tiểu Thượng, cái tên thật bình thường… Những chuyện “danh bất hư truyền” của hắn chắc là nhiều lắm nhỉ.



Tâm tình của cự hiệp lúc này vẫn đặt trên người Phương Ứng Khán.



- Ta vẫn luôn hi vọng con trở thành một người anh hùng, một vị hiệp sĩ.



Y đau xót, nặng nề trầm giọng nói:



- Thế nhưng…



- Nghĩa phụ, con vẫn luôn khiến người thất vọng.



Phương Ứng Khán lại xấu hổ đến mức không còn mặt mũi nói:



- Thứ người cần là một anh hùng chân chính, nhưng con lại là một kẻ bại hoại, nham hiểm, công tử bột.



- Không, không phải như vậy, còn không đến mức hại hết muôn dân.



Cự hiệp không khách khí nói:



- Nhưng con còn tệ hơn như vậy. Con xưng là anh hùng, nhưng lại mưu cầu tư lợi. Con muốn làm hiệp sĩ, nhưng lại làm hết chuyện xấu.



- Như vậy càng tệ hại.



Cự hiệp nói:



- Một kẻ xấu lại khiến người ta cho rằng hắn là người tốt, nếu so với một kẻ xấu mà mọi người đều biết là hắn xấu, vậy thì càng bại hoại, càng xấu xa hơn nhiều.