Thiên Hạ Vô Địch [Luận Anh Hùng]

Chương 14 : Nhãn thần và thần nhãn

Ngày đăng: 21:24 18/04/20


- Thế nhưng…



Phương Ứng Khán muốn nói lại thôi.



- Nhưng cái gì?



Cự hiệp hỏi:



- Con là một đứa trẻ thông minh, ta tin con sẽ có lý do.



- Con thân ở kinh thành. Nơi này phía trên thì mục nát, phía dưới dĩ nhiên cũng bại hoại. Nếu không gia nhập với bọn họ, con sẽ là người đầu tiên bị gặm nhấm sát hại.



Lúc Phương Ứng Khán nói chuyện, vẻ mặt không phải kiên trì mà là ủy khuất, giống như lời của hắn cũng không phải biện hộ mà là giải thích.



- Mấy năm trước, con ở kinh thành, không hề có hành động… một khi có hành động, lập tức sẽ bị người ta kiềm chế, giết chết, chính là vì nguyên nhân này. Hài nhi tư chất ngu dốt bất hiếu, nhưng nghĩa phụ mong đợi, không dám phụ lòng, chỉ chờ thời cơ, triển khai hoài bão, báo đáp ân sâu.



- Ta biết. Hiện giờ triều đình đã là một cái chảo nhuộm lớn, vực sâu lớn, vũng lầy lớn, ai rơi vào đó, không cùng chí hướng thì chính là ngoại tộc, trước tiên sẽ tan xương nát thịt, khó mà nương thân.



Đại hiệp cảm khái nói:



- Ta hiểu. Nhưng làm hiệp giả, nghĩa là có chuyện nên làm, có chuyện không nên làm. Muốn trở thành anh hùng, trước tiên phải có dũng khí ngược dòng đi lên, không theo trào lưu.



- Nghĩa phụ, con xin lỗi người!



Phương Ứng Khán cúi đầu, vẫn là câu nói đó.



Đại hiệp nghe được sự chân thành trong lời nói của hắn.



- Không làm được hiệp sĩ anh hùng cũng không quan trọng, nhưng nếu dùng thủ đoạn đê hèn để đạt được mục đích, vậy thì quá đáng rồi, cũng tổn thương đến người khác quá nhiều.



Đại hiệp nói:



- Vừa rồi ở chỗ nhà xay Tử Kỳ, ta còn nhìn thấy Lý Văn Hoa gánh phân tại đường Bán Dạ.



Phương Ứng Khán ngẩn người.



Xem ra hắn nhất thời vẫn không nhớ được ai là Lý Văn Hoa.
Mễ Thương Khung nói: 



- Ta cũng là sau đó mới biết được chuyện này, nhờ bọn Đại Cá Tử, Tiểu Bất Điểm báo cáo.



Đại Cá Tử và Tiểu Bất Điểm là hai trong số tiểu thái giám bên cạnh giúp hắn khiêng côn, còn Thắng Ngọc Cường và Tiểu Xuyên Sơn là hai tùy tùng thân tín của Phương Ứng Khán.



Lôi Mị híp mắt, ánh mắt mị hoặc:



- Nhưng đến giờ vẫn không có người nào chết.



Giọng nói của nàng rất quyến rũ, cũng không biết là đố kị, oán hờn hay là mong đợi.



Phương cự hiệp nhìn nàng.



Chỉ nhìn một cái như vậy.



Ánh mắt cự hiệp vẫn luôn rất tình cảm, nhưng trong một thoáng khi liếc nhìn nàng lại hoàn toàn biến đổi.



Trở nên giống như kiếm sắc.



Sự sắc bén trong ánh mắt kia giống như đâm vào con ngươi của nàng. Lôi Mị chỉ cảm thấy hai mắt sáng chói, sau đó đau nhức, nhất thời không nhìn rõ được.



Trong chớp nhoáng này, Lôi Mị mới hiểu rõ cái gì là mắt thần như điện.



Nếu cự hiệp dùng ánh mắt làm binh khí, một cái liếc mắt vừa rồi đã đủ giết chết nàng ngay tại chỗ.



Cự hiệp có một đôi mắt rất đẹp, mí mắt rất sâu, lông mày như dao cắt, con ngươi rất đen, tròng trắng rất trong, đen trắng rõ ràng, rất nhiều tình cảm.



Nhưng một khi cự hiệp giận dữ, ánh mắt sẽ trở nên cực kỳ sắc bén, giống như một đôi thần nhãn, mắt thần như điện xuất kích, giết người trong cái nhìn thoáng qua.



Lôi Mị luôn luôn không sợ trời, không sợ đất, nghịch trời phản đất, càng mạnh càng phản.



Nhưng vào giây phút này nàng thật sự cảm thấy sợ hãi.



Nàng sợ ánh mắt của y.