Thiên Hạ Vô Địch [Luận Anh Hùng]

Chương 16 : Thần biết quỷ hay

Ngày đăng: 21:24 18/04/20


- Khi đó Đường tam thiếu gia cũng có mặt, là hắn nhìn trúng Kiều cô nương.



Phương Ứng Khán nói:



- Cũng là hắn làm nhục Kiều Ngọc Phượng.



- Nhưng Kiều tiểu thư lại không nhận ra Đường Phi Ngư.



Mễ Thương Khung nói:



- Cô ấy chỉ biết tiểu hầu gia… chí ít huy hiệu trên trang phục của tiểu hầu gia cũng không khó phân biệt. Cho dù bị người ta làm nhục, nếu nói ra danh hiệu tiểu hầu gia, cũng không đến mức khó xử như vậy, cho nên cô ấy chủ quan cho là chuyện tốt do tiểu công tử làm.



Cự hiệp hỏi: 



- Vậy con để mặc cho Đường Phi Ngư làm chuyện tổn thương người khác như vậy sao?



- Không có cách nào.



Phương Ứng Khán nói:



- Lúc đó chúng con đang muốn lôi kéo, sử dụng người này.



Mễ Thương Khung bổ sung: 



- Hắn là một nhân tài, có thể một người địch ngàn quân.



- Có cách.



Phương cự hiệp vẫn căm phẫn:



- Không dùng tên này là được.



Phương Ứng Khán nói: 



- Nhưng nếu không dùng nhân tài, làm sao lớn mạnh được?



Cự hiệp nói:



- Không lớn mạnh thì đã sao? Dã tâm nhỏ một chút, dục vọng ít một chút là được rồi.



Phương Ứng Khán hỏi vặn: 
Cự hiệp vẫn chấn động.



Phương Ứng Khán gật đầu.



Nặng nề, có phân lượng.



Cao Tiểu Thượng lập tức muốn tìm ra “sơ hở”: 



- Là Chiêm quốc sư phát hiện ra?



Mễ Thương Khung ở bên cạnh trả lời thay:



- Đúng, tin tức này cũng là do hắn tiết lộ cho ta biết.



- Có điều.



Cao Tiểu Thượng cảnh giác nói:



- Hắc Quang Thượng Nhân là người của Thái Kinh, tuy hắn là quốc sư cao quý, nhưng hành vi và việc làm còn cách rất xa phẩm đức của quốc sư một nước.



- Không chỉ có Chiêm Biệt Dã nhìn thấy.



Phương Ứng Khán đột nhiên nói:



- Còn có một người khác, nghe được tin tức này, liền thường đến khu vực Thục Sơn kia khổ công chờ đợi tìm kiếm. Cuối cùng tại Nhất Điều tự bên con đường từ đỉnh Thục Sơn chuyển lên Chiết Hồng sơn, lại phát hiện bóng dáng của nghĩa mẫu…



Cao Tiểu Thượng hỏi tiếp: 



- Lần này người phát hiện là ai?



Có người phát hiện dĩ nhiên là quan trọng, nhưng người phát hiện là ai còn quan trọng hơn. Một câu nói sở dĩ quan trọng, có lúc không phải do nó có đạo lý vững vàng, mà là người nói chuyện là ai.



Có một số tiểu nhân vật nói cùng một câu, nhưng chẳng ai nhớ được; còn đại nhân vật tùy tiện nói ra, lại trở thành lời vàng ý ngọc. Có thể thấy lời nói nhẹ tựa lông hồng, thứ nặng chính là phân lượng của người nói.



Lần này câu trả lời của Phương Ứng Khán càng đơn giản.



Chỉ một chữ…



- Ta.