Thiên Hạ Vô Địch [Luận Anh Hùng]

Chương 17 : Thục sơn

Ngày đăng: 21:24 18/04/20


Phía tây bắc kinh sư, sau khi qua Chỉ Ái quan khoảng ba mươi bảy dặm sẽ đến Nhất Thạch Nham.



Nhất Thạch Nham là một khối nham thạch cực lớn. Khối nham thạch hoàn chỉnh này đã hình thành một ngọn núi, nhưng qua năm này tháng khác, phía trên đã mọc đầy rêu xanh và cây cối, lại phủ đầy bùn đất, nhìn không giống như một ngọn núi do khối nham thạch lớn tạo thành.



Thực ra ngọn núi này hoàn toàn do một khối đá lớn hình thành.



Nơi này chính là lối vào Thục sơn, cũng là chân núi Thục sơn.



Sau đó kéo dài xanh biếc, nhìn ra vô tận, chính là dãy núi Thục sơn trải dài khoảng mấy trăm dặm. Nơi này danh sơn lớp lớp, trong đó đặc biệt nhất, cũng nổi danh nhất, cao nhất, dốc nhất, chính là đỉnh Chiết Hồng.



Cự hiệp vừa nghe được tin tức của ái thê, lập tức lên đường.



Đi cùng với y đương nhiên là Phương Ứng Khán và Mễ Thương Khung.



Người dẫn đường lại là Nhậm Lao, Nhậm Oán. 



Nhậm Lao phụ trách việc tiếp ứng trên đường, còn chuẩn bị giấy tiền nhang đèn, trục cuốn hoa tươi.



Nhậm Oán lại rất quen thuộc đường núi.



Con người hắn văn vẻ lịch sự, cử chỉ hào hoa, tướng mạo thanh tú, lời nói nhã nhặn, nhưng lại là một người thích núi. Hắn thích leo núi, đa số danh sơn tuyệt lĩnh, dốc đứng cheo leo, hắn đều đã băng qua, dạo qua, trèo qua.



Hắn rất quen thuộc tính núi, hiểu rõ hình núi, hơn nữa còn biết đường tắt lên núi.



Muốn lên Thục sơn, đương nhiên không thể thiếu hắn được.



Cao Tiểu Thượng đương nhiên cũng đi cùng.



Những năm gần đây, dưới Kim Tự Chiêu Bài do cự hiệp lãnh đạo, Cao Tiểu Thượng nhập môn tuy không phải sớm nhất, nhưng lại rất được tín nhiệm, cũng là người bỏ ra nhiều tâm lực nhất.



Môn hạ của cự hiệp có mấy người đặc biệt xuất sắc, nhưng đều không muốn làm việc trong môn, mà chí tại thiên hạ, ý tại giang hồ, công tại võ lâm. Chỉ có Cao Tiểu Thượng luôn theo bên cạnh cự hiệp, yên lặng làm việc, kể cả những việc vặt rườm rà, chưa từng oán giận. Cự hiệp thấy hắn tài năng, có ý đề bạt hắn lên các chức vụ như chưởng môn nhân thay mặt, tổng đường chủ, tổng hộ pháp, phó chưởng môn, nhưng hắn đều khéo léo từ chối, kiên quyết khước từ. Hắn chỉ muốn tận lực làm việc, chứ không muốn công danh lợi lộc.




- Vậy ta xin đi trước một bước!



Một người khác cũng lên núi, đó là Đường Phi Ngư.



Là do Phương tiểu hầu gia đặc biệt “mời” hắn lên núi.



Mặc dù cự hiệp không chính thức tiến vào Bất Giới trai, nhưng vì nghe ý kiến của Cao Tiểu Thượng và Phương Ứng Khán, vào trong phủ đệ chuẩn bị giấy tiền, nhang đèn, tế phẩm, do đó trên đường đi qua Bất Giới trai vẫn đảo một vòng, phát hiện Bất Giới trai không hề bày vẽ yến tiệc, giăng đèn kết hoa, cực kỳ xa xỉ, ca múa vinh hoa giống như trong tưởng tượng, mà là một bầu không khí lạnh lẽo trang nghiêm, hết sức mộc mạc thê lương. Trong cửa là điện đường, chính giữa treo một bức tranh mỹ nhân, thướt tha duyên dáng. Cự hiệp thoáng nhìn, trong lòng cảm thấy đau đớn, không kìm nén được bi thương.



Không ngờ, vào ngày giỗ này, Tiểu Khán vẫn không quên ân tình, một lòng hiếu thảo.



Nghe nói Phương Ứng Khán còn mời một người khác.



Người nọ không lập tức đi cùng, nhưng nhất định sẽ lên núi hội họp.



Đó không phải là người của tập đoàn Hữu Kiều, nhưng lại nhất định phải tới, và cũng nên tới.



Người nọ là một thượng nhân, lại được phong làm quốc sư, “Hắc Quang Thượng Nhân” Chiêm Biệt Dã.



Bọn họ một đường quanh co lên núi, Thục sơn.



Nguyên bản, bởi vì có nỗi khổ tâm và lý do đặc biệt, Phương cự hiệp thà rằng mua mái chèo ra biển, bôn ba ao đầm, khổ cực đi sa mạc, đạp lên băng nguyên, chứ cũng không thích, không muốn, không chịu lên núi.



Nhưng lần này là ngoại lệ, cũng đành phải ngoại lệ.



Bởi vì ái thê.



Tất cả đều là vì có tin tức của Vãn Y.