Thiên Hạ Vô Song

Chương 356 : Thương Hội Ám Ảnh

Ngày đăng: 18:36 20/04/20


Bị người trung niên trừng

mắt mắng chửi, kể cả mấy gia hỏa còn đứng được vẻ mặt đều sợ hãi. Mấy

gia hỏa nằm không có cách nào đứng dậy, toàn thân thậm chí đã bắt đầu

run rẩy.- Thứ thương hội Ám Ảnh chúng ta muốn, chưa bao giờ không lấy được!Xung quanh tửu quán đã có không ít người vây quanh xem náo nhiệt. Tuy

rằng nơi này xảy ra tranh đấu, nhưng những người đến Hoàng Sa Thành cũng không phải là tiểu quỷ nhát gan. Trái lại bọn họ còn chen tới gần bao

vây xung quanh, hài lòng nhìn cuộc biểu diễn bên trong. Người trung niên này dường như muốn nhân cơ hội này quảng cáo về bảng hiệu của mình. Dã Ngưu cũng là gia hỏa có một chút tiếng tăm. Vừa vặn người trung niên

kia muốn dùng hắn để lập uy. Ban đầu có mấy người xem ra dường như có

quen biết với Dã Ngưu đang muốn tiến lên hỗ trợ. Nhưng sau khi nghe thấy người trung niên nói vậy, bước chân của bọn họ cũng có phần ngập ngừng

do dự.Người trung niên đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích. Bốn đại hán tiến

lên. Hai người giữ lấy cánh tay của Dã Ngưu. Hai người khác bắt đầu lần

tìm trên người của Dã Ngưu. Chỉ một lát sau, bọn họ đã tìm được một thứ

từ trên người của Dã Ngưu. Sau đó bọn họ hứng thú bừng bừng một đường

chạy đến trước mặt người trung niên kia, cúi đầu khom lưng dâng đồ vật

kia cho người trung niên.- Thương hội Ám Ảnh này là thế nào vậy?Chân mày Mạnh Hàn nhíu lại. Thương hội Ám Ảnh hành hung người khác trên đường, nhưng những người

chung quanh lại không có ai dám quản. Chẳng lẽ thế lực của thương hội Ám Ảnh đã lớn đến mức độ này sao? Điều này khiến Mạnh Hàn cảm thấy hết sức khó chịu. Tại Hoàng Sa Thành,

và trên mảnh đất lớn trong tương lai, Mạnh Hàn chỉ cho phép một tổ chức, một thế lực như vậy. Đó chính là đoàn thể lấy mình làm trụ cột. Rõ
thụ tơ lụa. Lẽ nào người trẻ tuổi này và lão Tom đã lén lút giao dịch

với nhau? Nhưng Lão Tom trước nay vẫn được xem là người luôn đối xử bình đẳng. Lẽ nào hắn lại phá hỏng quy củ của mình?Có thể thấy thực lực của người trẻ tuổi này cũng không ra sao. Ngay cả

Dã Ngưu cũng bại trong tay thủ hạ của những người này. Tại sao hắn lại

dám nói những lời như vậy. Lẽ nào hắn không nhìn thấy kết cục của Dã

Ngưu vừa nãy sao? Biết rõ những gia hoả của thương hội Ám Ảnh đến chính là đòi quyền tiêu

thụ tơ lụa, lại còn nói như vậy. Chẳng lẽ là hắn cố ý? Chẳng lẽ hắn căn

bản cũng không có, chỉ nói như vậy để khiêu khích những gia hoả này mà

thôi? Bất kể nói thế nào, cũng là một chuyện khiến người ta rất chờ mong. Tuy

nhiên những người đứng xem trò vui, đều là những gia hỏa không an phận.

Có người đánh nhau, đương nhiên bọn họ cảm thấy thích thú rồi.Sắc mặt người trung niên ban đầu vốn đang âm trầm, nghe thấy Mạnh Hàn nói như thế, ánh mắt chợt sáng lên, trực tiếp đi về phía bên này. Tuy nhiên, mới đi được

hai bước, nhìn thấy nữ tử trẻ tuổi ngồi ở vị trí của Dã Ngưu lúc trước,

sát bên cạnh Mạnh Hàn, hắn thoáng nhướng mày, tựa hồ có chút nghi hoặc

nhìn nàng mấy lần. Dường như hắn không dám khẳng định về thân phận của

nữ tử kia. Cũng bởi vì cái nguyên nhân này, người trung niên đứng ở tại chỗ, cũng không hề sốt ruột tiến lên.Người trung niên có biểu hiện thận trọng như vậy nhưng không hề ảnh hưởng đến mười mấy đại hán ban đầu.