Thiên Hạ Vô Song

Chương 357 : Thương Hội Ám Ảnh (2)

Ngày đăng: 18:36 20/04/20


Bốn gia hỏa còn lại căn bản

cũng không nhìn thấy vẻ mặt của người trung niên kia. Bọn họ chỉ sốt

ruột muốn lấy công chuộc tội, đã sớm chạy vào tửu quán, bao vây Mạnh

Hàn, Joey và cả nữ tử kia ở giữa.- Tiểu tử, ngươi nói ai là giặc cướp?Rõ ràng câu nói sau cùng của Mạnh Hàn đã kích động những người này.

Dường như bọn họ rất quan tâm tới hình tượng của mình. Giọng điệu chất

vấn của bọn họ vô cùng cứng rắn.- Cướp đồ từ trong tay người khác còn không trả thù lao, nếu không phải là giặc cướp, ngươi nói còn có thể là cái gì?Ngược lại Mạnh Hàn có phần hứng thú. Hắn giống như Dã Ngưu vừa nãy, chậm rãi uống từng hớp bia một, sau đó mới ngẩng đầu hỏi.Vừa rồi, sau khi những người này cướp được đồ trong người Dã Ngưu, thật

sự không có ý định bỏ tiền ra. Cho dù khi mới bắt đầu bọn họ nói sẽ trả

tiền, nhưng cũng không hề làm theo. Mạnh Hàn nói như vậy, khiến những

người này thực sự không có cách nào phản bác.- Nếu như thương hội Ám Ảnh là một đám giặc cướp, Hoàng Sa Thành không hoan nghênh các ngươi.Mạnh Hàn lại uống một hớp rượu, sau khi chậm rãi nói:- Ta nghĩ, các ngươi vẫn nên nhanh chóng rời khỏi thì tốt hơn.- Mẹ kiếp, ngươi nói nhăng nói quậy gì đó?Nếu để cho câu nói thương hội Ám Ảnh là giặc cướp này truyền đi, như vậy còn ai sẽ làm ăn với thương hội Ám Ảnh? Nếu mang theo tên tuổi của một

thương hội, lại không thể nói chuyện làm ăn, còn cần thiết để tồn tại

nữa hay không? Chỉ riêng về điểm này, rõ ràng có thể thấy được mấy đại

hán này cũng không phải là kẻ ngu xuẩn. Bọn họ đã lập tức mở miệng phản

bác. Thậm chí hai đại hán đã cầm vũ khí lên xông về phía Mạnh Hàn.- Ta rất ghét khi có người dùng binh khí chĩa vào người ta. Joey!Mạnh Hàn nhìn binh khí trước mắt mình, lắc đầu một cái. Tiếp đó hắn

thoáng quay người lại, nhìn về phía Joey đang đứng sát bên cạnh nói một

câu.Joey đã chờ câu nói này không biết bao lâu. Rốt cuộc nàng đã chờ được
phát hiện được đã không còn tránh kịp nữa.Một tiếng động nhỏ vang lên. Địa gai sắc nhọn đã trực tiếp đâm xuyên qua bàn chân của người trung niên, hướng theo xương đùi lên phía trên, ghim chặt người trung niên phía trên đất.Tiếng kêu thảm thiết còn chưa thoát ra khỏi yết hầu của hắn, hắn đã cảm giác trên yết hầu của mình có cảm giác lạnh lẽo.Kiếm của Joey đã đặt ở cổ họng của hắn. Chỉ cần nàng khẽ nhích tay, đã

có thể biến hắn trở thành một tử thi. Người trung niên kia cũng là người thông thạo chiến đấu. Tất nhiên hắn biết vào lúc này mình nên làm gì.

Ngoại trừ đứng im không nhúc nhích tại chỗ, tốt nhất là đừng làm động

tác gì khiến người ta hiểu lầm.Sáu, bảy gia hỏa do người trung niên kia gọi ra lại không hẹn cùng vọt

lên. Joey thoáng động, mọi người đã làm tốt tinh thần chuẩn bị động thủ. Nhưng bất kỳ ai trong số bọn họ cũng không ngờ được, người trung niên

kia vừa đối chiến đã bị khống chế. Cho dù bọn họ muốn cứu cũng cứu không kịp.Joey không dây dưa, cũng không cho rằng bọn họ sẽ giảng hoà. Nàng không

cần suy nghĩ đã một cước đá vào ngực của người trung niên kia. - A!Người trung niên kia điên cuồng hét thảm thiết một tiếng. Cả người hắn

bắn về phía sau. Địa gai cứng rắn đã đâm vào xương đùi của hắn bị động

tác này trực tiếp bẻ gẫy. Người trung niên đau đớn kịch liệt trực tiếp

hôn mê bất tỉnh. Joey đã xông về phía những người khác.Vút! Vút!Những âm thanh khe khẽ liên tục vang lên. Sau đó chen lẫn với tiếng lưỡi kiếm sắc bén phá không gian khiến người ta dựng tóc gáy. Mọi người còn

chưa hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, đã nhìn thấy sáu, bảy gia hỏa bên

ngoài kia đều đưa tay ôm lấy yết hầu, vẻ mặt không thể tin nổi. Trong cổ họng bọn họ phát ra từng tiếng khò khè. Cuối cùng không có một người

nào có thể nói ra lời, tất cả đều chậm rãi mềm nhũn, nằm trên mặt đất.Mãi cho đến khi tất cả đám gia hỏa kia đều ngã xuống đất, đám người đứng ngoài vây xem mới phát hiện. Không biết lúc nào, trên thân thể của

những gia hoả này đã bị những mũi tên không biết từ đâu tới bắn thủng