Thiên Hậu Pk Nữ Hoàng

Chương 10 : Thiên hậu ra tay

Ngày đăng: 16:08 19/04/20


Thế Tông và Thái Hậu lại càng ban thưởng hậu hĩnh, cho dù là Nguyên phi là người có địa vị cao nhất trong chốn hậu cung cũng chưa từng thấy qua ngự thưởng nhiều như vậy, hơn nữa mọi vật còn đều là trân phẩm.



Thái giám đọc danh mục vật phẩm ngự thưởng, ước chừng đọc cũng phải mất nửa canh giờ, khiến cho đám người Nguyên phi ngứa mắt không thôi, trong lòng thầm nghĩ: Giang Ánh Nguyệt này thật sự là gặp vận may không nhỏ, nàng ta chẳng những vừa vặn tìm được 《 Sa Môn kinh 》, lại còn cố tình am hiểu ngôn ngữ La Sát, hoàn toàn bù đắp được những mất mát và tiếc nuối của Thái Hậu, cho nên mới ngoại lệ được ban thưởng nhiều như vậy. Nếu không, bằng vào thân phận đê tiện nàng ta, làm sao xứng?



Ngay cả Nguyên phi có địa vị cao trong số những người có địa vị ở nơi đây cũng bị những ban thưởng này làm cho mê mệt, Giang Ánh Nguyệt lại không chút phản ứng nào, chỉ là lặng im không nói, mặc cho thái giám đọc lên không ngừng, nàng ta chỉ cúi đầu, lẳng lặng quỳ rạp trên mặt đất, không thấy rõ thần sắc trên mặt.



Đây không phải là bình tĩnh và ung dung mà một cung nữ có xuất thân đê tiện có thể có được. Trong lòng Giang Ánh Nguyệt còn khắc sâu việc nàng là công chúa Đại Chu kiêu hãnh, tục vật này kia, làm sao so được xương máu cao quý của nàng?



Tuy nhìn thì thấy Giang Ánh Nguyệt quỳ thật tầm thường, nhưng lại ẩn ẩn lộ ra khí chất kiêu ngạo, Âu Dương Tuệ Như híp mắt, ngón trỏ tay phải hơi vuốt ve khóe môi hồng nhạt chính mình, lau đi nụ cười trào phúng lơ đãng lộ ra bên môi.



Giang Ánh Nguyệt thỉnh thoảng toát ra vẻ đặc biệt, chẳng những không khiến cho Thế Tông hoài nghi đây. Mà ngược lại còn bị nét đặc biệt của nàng ta hấp dẫn, nên mới lâm vào bể tình, thiếu chút nữa chôn vùi giang sơn của mình. Nhưng Thế Tông này cũng không phải là hạng người ngồi không! Thật đúng là diễn viên chính do ‘bàn tay vàng’ tạo nên từ các loại tình tiết nhằm tăng kịch tính từ những nhân vật xung quanh, đến đâu thì vật hi sinh theo đến đó!



Thân là vật hi sinh số một Âu Dương Tuệ Như căm giận nghĩ thầm trong bụng, nhìn trừng trừng vào cái gáy Giang Ánh Nguyệt đang quỳ trên mặt đất, trong lòng oán niệm không thôi.



Giang Ánh Nguyệt đột nhiên cảm thấy lạnh gáy cả người, không thoải mái nhíu mày. Lúc này, thái giám vừa vặn đọc xong danh sách ban thưởng, đem danh sách ban thưởng thật dài cuộn lại, đặt vào trên khay, cất giọng the thé nói với Giang Ánh Nguyệt: “Giang nữ quan, còn không mau tạ ơn lĩnh thưởng .”



Giang Ánh Nguyệt tạm bỏ qua cảm giác không khỏe, cung cung kính kính dập đầu, mở lời mang theo cảm kích: “Nô tỳ tạ ơn Hoàng Thượng, tạ ơn hoàng thái hậu ban thưởng.”



Thái Hậu mỉm cười gật đầu, hướng nàng vẫy tay nói: “Không cần đa lễ, đứng lên đi.”



Giang Ánh Nguyệt cũng không vội nghe theo lời đứng dậy ngay, hơn nữa còn thận trọng dập đầu ba cái, rồi mới đứng thẳng mang theo biểu tình kiên định nhìn về phía Thái Hậu, cao giọng nói: “Được Hoàng Thượng cùng Thái Hậu coi trọng, nô tỳ thụ sủng nhược kinh, nhưng mà, những đồ vậy ban thưởng này, nô tỳ không dám nhận. Nô tỳ có một thỉnh cầu, mong Hoàng Thượng và Thái Hậu toàn thành.”



“À? Vì sao không dám nhận? Ngươi có thỉnh cầu gì, nói nghe một chút.” Trong đôi mắt sâu thẳm Thế Tông nổi lên vài tia hứng thú, trước khi Thái Hậu mở miệng đã hỏi trước.



Giang Ánh Nguyệt này, chẳng những dung mạo hơn người, tài hoa hơn người, ngay cả phẩm chất cũng vô cùng cao thượng, tính nết lại đặc biệt độc lập, hoàn toàn không giống dáng vẻ kệch cỡm nữ nhân bình thường, thực hợp vị khẩu của hắn, đã hoàn toàn khiến hắn chú ý.



Giang Ánh Nguyệt nhíu mày, mím môi, nhìn Thế Tông thật sâu, biểu tình đau khổ kịch liệt rồi mở miệng, “Nô tỳ nhìn thấy tiền tài này liền nhớ đến những nạn dân đang phải chịu cực chịu khổ, sống cảnh đầu đường xó chợ (lang bạc kỳ hồ). Nô tỳ là người Miên Dương, quê nhà chính là nơi tai ương nặng nề. Nô tỳ ở trong cung được cơm ngon áo đẹp (cẩm y ngọc thực), mà người thân nô tỳ thì ngay cả cháo loãng để uống còn không có, ăn bữa nay phải lo bữa mai. Mấy thứ này, nô tỳ nào có thể yên tâm thoải mái mà nhận? Nô tỳ không thể xuất cung tìm kiếm bọn họ, chỉ hy vọng đem những tiền tài này quyên góp, cứu tế nạn dân, sớm ngày cứu bọn họ ra khỏi bể khổ. Tiền tài tuy ít, nhưng dù sao cũng có thể cứu được một hai mạng người, coi như là nô tỳ tích phúc thay cho mọi người trong nhà, mong mọi người có thể bình an. Mong mỏi nho nhỏ, cầu xin Hoàng Thượng, Thái Hậu đáp ứng, nô tỳ vô cùng cảm kích.”
Thái Hậu lại hơi hơi tưởng tượng thì trên mặt đã lộ vẻ vui sướng, hướng Âu Dương Tuệ Như gật đầu, biểu hiện khẳng định cùng ủng hộ.



Thế Tông không mở miệng, không ai dám nói chuyện, tất cả đều lẳng lặng cùng đợi hắn quyết định.



Trong lòng Giang Ánh Nguyệt khuẩn trương, cúi đầu, che giấu gợn sóng tàn khốc trong mắt.



Lần trước lời bàn luận Âu Dương Tuệ Như đối với tôn giáo kia đã khiến cho Giang Ánh Nguyệt kinh ngạc không thôi, hiện nay nàng ấy đưa ra đề nghị này, càng làm cho nàng kinh hãi thêm. Khả năng xem xét thấu đáo như vậy, năng lực phân tích tỉ mỉ và tầm nhìn xa trông rộng, người thường khó có thể có được. Cho dù Giang Ánh Nguyệt nàng được ám bộ của phụ hoàng lấy tiêu chuẩn hoàng tử mà đào tạo tỉ mỉ mười bảy năm, năng lực dù không kém hơn nam tử, mà không muốn thừa nhận cũng không được, nàng kém hơn so với Âu Dương Tuệ Như.



Đồng thời cũng không cam lòng, Giang Ánh Nguyệt càng kiên quyết ý định muốn hủy diệt Âu Dương Tuệ Như.



Sau một lúc lâu trầm mặc, Thế Tông rốt cục nâng mắt, nhìn hướng Âu Dương Tuệ Như, vỗ tay nói: “Tốt! Thái tử phi kiến thức rộng rãi!” Dứt lời, hắn dừng một chút, ngược lại mở miệng với Thái Hậu, ” Tôn tức phụ nhi (cháu dâu) này mẫu hậu chọn không sai! Nghi thức cầu mưa cần có lão nhân gia ngài lo liệu. Trẫm chiêu cáo triều đình, đến lúc đó, chẳng những mệnh phụ triều đình phải đi, văn võ bá quan trong kinh cũng phải đi, mà trẫm cũng đích thân đến. Cầu phúc, đương nhiên là càng nhiều người, thành ý càng đầy đủ.”



Thế Tông đã hoàn toàn đem biểu hiện của Giang Ánh Nguyệt quẳng ra sau đầu. Vốn Thế Tông còn cảm thấy Giang Ánh Nguyệt là nữ tử đặc biệt, nhưng nay so sánh với Thái tử phi đại khí nổi bật, kiến thức sâu xa, Giang Ánh Nguyệt kém hơn không chỉ nửa điểm một điểm, mà dường như có vẻ cũng không phải xuất sắc đến như vậy.



Thái Hậu mỉm cười, gật đầu nói: “Hoàng Thượng yên tâm, nghi thức cầu mưa, ai gia cho người gọi cữu cữu Gia Tát đại vu sư tự mình chủ trì, không phụ sự giao phó của Hoàng Thượng.”



Thế Tông thấy Thái Hậu cam đoan, căng thẳng mấy ngày liên tục vì nạn hạn hán Tây Nam không thể giảm bớt, cuối cùng cũng thả lỏng, nhìn Âu Dương Tuệ Như thật sâu, giọng điệu vô cùng ôn hòa mở miệng, “Nghi thức cầu mưa lần này, do Thái tử phi hỗ trợ Thái Hậu chuẩn bị, sau đó trẫm tất có trọng thưởng. Được rồi, trẫm còn có việc, đi trước một bước.”



Thế Tông phất tay áo, vội vã rời đi, hiển nhiên là tìm triều thần thương nghị việc cầu mưa mộ khoản, lưu lại Âu Dương Tuệ Như đón nhận ánh mắt soi mói của mọi người trong điện.



Nhìn đi, nhìn đi, chị đã nói rồi, cướp vai là phải cướp ‘trên cơ’, chị đây vừa ra tay, không phải chẳng còn ngôi sao Giang Ánh Nguyệt nữa sao? ! Đón nhận ánh mắt sắc như dao của đám người Nguyên phi, Âu Dương Tuệ Như xoa xoa búi tóc vốn chẳng hề rối loạn, đôi mắt đẹp nhíu lại, thầm đắc ý.



Khiến cho bá quan phải bỏ tiền quyên góp, vốn là do Giang Ánh Nguyệt hiến dâng ban thưởng mào đầu sau đó mới dẫn đến kết quả này, nhưng có Âu Dương Tuệ Như ‘dàn xếp’ đợt này, liền hoàn toàn đem công lao ấy ‘vơ’ hết cho mình.



Có ‘màn’ Âu Dương Tuệ Như biểu hiện xuất sắc, Giang Ánh Nguyệt cũng tỏ vẻ bình thản như chẳng có gì đứng lên, tuy rằng đã được Thái Hậu hạ chỉ khen ngợi, nhưng cũng rất nhanh chóng bị Thái Hậu quên đi, không hề được coi trọng giống như nguyên tác kịch bản nữa.