Thiên Hậu Pk Nữ Hoàng
Chương 11 : Thế tông cảnh cáo
Ngày đăng: 16:08 19/04/20
Thế Tông ra khỏi Từ Ninh Cung, lập tức triệu tập thái tử và các vị các đại thần đến thư phòng ở Càn Thanh điện, thương nghị chuyện cầu mưa phối hợp việc lạc quyên với bọn họ, muốn tiếp thu ý kiến quần thần.
Âu Dương Tĩnh Vũ sau khi nghe Thế Tông trình bày xong, trong mắt hiện lên một đạo tinh quang, chắp tay nói với Thế Tông: “Phương pháp này thật kỳ diệu! Vừa tạo được hình ảnh hoàng thất yêu dân như con, vừa thể hiện được việc cứu dân như cứu lửa, củng cố hoàng quyền, lại giải quyết quốc khố trống không, lúc muốn chẩn tai lại không thể, một mũi tên trúng hai con chim! Hoàng Thượng anh minh!”
Những triều thần khác cũng phụ họa theo, tỏ vẻ kính nể Thế Tông anh minh quyết đoán.
Thế Tông mỉm cười, vỗ vỗ bả vai Âu Dương Tĩnh Vũ, trêu chọc: “Lời khen thế này, Thừa tướng nên thu hồi đi, không bằng tự khen chính Thừa tướng có cách dạy con gái rất tốt. Vì đó vốn không phải chủ ý của trẫm, là lúc nãy Thái tử phi hiến kế sách này với trẫm trong Từ Ninh Cung. Trẫm cảm thấy rất tốt, quyết định sẽ dùng nó.”
Chủ ý này là do Thái tử phi nghĩ ra? Trong chớp mắt các thần giật mình đến ngây người, rồi nhanh chóng phản ứng lại, quay đầu nhìn về phía Âu Dương Tĩnh Vũ, đều chúc mừng hắn nuôi dạy được con gái thật tốt, trò giỏi hơn thầy.
Ngoài mặt Âu Dương Tĩnh Vũ mỉm cười nhận lời khen của mọi người, nhưng trong bụng lại kinh ngạc không thôi, không nghĩ tới chủ ý tốt như vậy lại do con gái của hắn nghĩ ra, nhất thời trong lòng ngũ vị tạp trần.
Tính tình Âu Dương Tuệ như thế nào thì Âu Dương Tĩnh Vũ hắn là người rõ ràng nhất. Vì hắn già đến thế này chỉ còn lại mỗi một đứa con gái hầu hạ dưới gối như vậy, từ nhỏ liền kiêu căng chút, cưng chiều chút, tuy rằng thông minh, nhưng lại thành thật ngây thơ, cũng không hay suy nghĩ gì nhiều. Không nghĩ tới việc mới tiến cung ba tháng, có thể ở trước mặt Thế Tông đưa ra kế sách tốt như vậy, trưởng thành quá nhanh ! Cái gọi là té một lần lớn thật nhanh, xem ra, nữ nhi ở trong cung chịu khổ cũng không phải ít. Thái tử dung túng Ngô sườn phi, hắn cũng đã nghe thấy .
Nghĩ đến đây, Âu Dương Tĩnh Vũ không hề có chút vui sướng việc ‘Nhà có con gái đã lớn‘, ngược lại nội tâm rất chua xót, khi nhìn về phía thái tử, thấy mày mặt hắn ta nhanh chóng nhăn lại, trên mặt hơi lộ ra bất ngờ. Nếu không phải gả cho thái tử, lại không được thái tử sủng ái, con gái cũng không cần vất vả trù tính như vậy?
Thái tử khiếp sợ không hề ít hơn so với Âu Dương Tĩnh Vũ, ý tưởng tuyệt diệu như vậy là Âu Dương Tuệ Như nghĩ ra ? Hắn không thể tin được.
Đem biểu tình hai người đó thu vào trong mắt, Thế Tông cũng không vì Thừa tướng lộ ra bất kính đối với thái tử mà sinh giận, hắn có thể lý giải tâm tình yêu thương con của Thừa tướng.
Trên thực tế, sau những lần tiếp xúc với Thái tử phi, Thế Tông đối với Thái tử phi cũng có hiểu biết nhất định, yêu thích tăng thêm năm bảy phần. Đó là một đứa nhỏ tính tình thẳng thắn, lại mang theo vài phần ngây thơ, tính cách vẫn chưa có hoàn toàn ổn định. Đứa nhỏ có phạm sai lầm, đó là điều khó tránh khỏi, cần được thông cảm và bao dung. Thái tử phi không thiếu khuyết linh tâm tuệ chất, chỉ cần trân trọng cẩn thận hướng dẫn, nhất định có thể trưởng thành và đủ tư cách làm quốc mẫu trong tương lai.
Như thế xem ra, sách lược Thái Hậu đối xử với Thái tử phi là đúng, hiện tại Thái tử phi dưới sự dạy dỗ của Thái Hậu đã ngày càng thành thục, trên người dần tỏa sáng lấp lánh, ngày lại qua ngày ánh sáng đó càng trở nên loá mắt, làm cho hắn thật vui mừng.
Nghĩ đến việc Thái Hậu dốc lòng dạy bảo Thái tử phi, mà mặt khác thái tử lại vắng vẻ với chèn ép Thái tử phi, trong lòng Thế Tông bỗng sinh ra bất mãn.
Lấy việc chính sự làm đầu, áp chế bất mãn trong lòng, Thế Tông mở miệng nói: “Tốt lắm, trẫm triệu các ngươi đến đó là muốn nghe ý kiến của các ngươi, xem thử kế hoạch này còn có chỗ nào cần bổ sung để hoàn thiện. Các ngươi có suy nghĩ gì cứ việc nói thẳng, tiếp nhận tất cả ý kiến mọi người, rồi đem việc này làm cho cẩn thận.”
Mọi người đồng ý, lần lượt trầm tư suy nghĩ một lát sau rồi phát biểu ý kiến, Thế Tông còn thật sự lắng nghe, người ghi chép đứng một bên múa bút thành văn, nhanh chóng ghi lại.
Quả nhiên Ngô thị được hắn sủng quá sinh lớn gan, trước mặt hắn mặt cũng dám chẳng phân biệt tôn ti như vậy, ra khỏi tầm mắt hắn, còn không biết trở thành cái dạng gì nữa. Đây là trong hoàng thành, bao nhiêu ánh mắt ngó chừng Dục Khánh cung, nàng tta đây chẳng phải đang bôi nhọ hắn sao? Động tác lại lớn như vậy, cũng không cho Thái tử phi một chút mặt mũi nào, khó trách ngay cả phụ hoàng cũng nhịn không được phải mở miệng cảnh cáo!
Thái tử càng nghĩ càng tức giận, lớn tiếng quát Ngô thị: “Tiện tỳ! Còn không quỳ xuống!”
Ngô thị thấy Thái tử phi không có rống to kêu to muốn trách phạt nàng, ngược lại còn cực kỳ bình tĩnh chất vấn nàng một câu, trong lòng vốn đã bối rối, lại bị thái tử trừng, lập tức rời khỏi chỗ ngồi, mềm mại quỳ xuống, khóc đến lê hoa mang vũ, liên tục dập đầu cầu xin: “Tỳ thiếp mắt mũi vụng về, nhất thời không nhìn thấy Thái tử phi, động tác có chậm chút, Thái tử phi ngài đại nhân đại lượng, tha thứ cho tỳ thiếp lần này đi.”
“Câu giải thích này thực có ý tứ nha. Cả người bản cung lớn như vậy, ngươi làm như không thấy thì thôi, ngay cả khi bản cung thỉnh an thái tử, chẳng lẽ ngươi cũng không nghe thấy sao? Con mắt lỗ tai ngươi dùng trang trí à? Nếu quả thật chỉ để trang trí, không bằng cắt sạch đi.”
Nghĩ đến vận mệnh bản thân cực kỳ bi thảm, Âu Dương Tuệ Như cũng không biết tại sao, dường như là ma xui quỷ khiến liền mở miệng nói ra một câu như vậy, chắc là oán niệm quá sâu trong nội tâm, muốn phát tiết ra ngoài.
Lời vừa ra khỏi miệng, trong lòng Âu Dương Tuệ Như liền thoải mái, trên mặt lại lộ ra tươi cười xinh đẹp khiếp người! Thấy người khác bi thảm, nàng thật là cao hứng, nàng bị biến thái sao! ?
Thái tử và Ngô thị nghe thấy Âu Dương Tuệ Như nói một câu ngoan độc, cả hai đều sửng sốt, lại nhìn thấy nàng tự dưng lộ ra một nụ cười âm lãnh sát khí, lại kinh hãi, không biết nên có phản ứng gì. Thái tử phi tràn ngập thao thiên yêu khí như vậy, bọn họ chưa bao giờ gặp qua.
Bị Ngô thị với Hoàn Nhan Cảnh làm trò quấy rối, bỗng nhiên Âu Dương Tuệ Như chẳng còn thiết ăn uống nữa, đứng dậy, hướng thái tử vén áo thi lễ, cười như không cười nói: “Thái tử mời nô tì đến đây, chính là để cho nô tì nhìn xem Ngô sườn phi đùa giỡn uy phong như thế nào sao? Ngày xưa nô tì đã xem đủ, sau này, nếu nàng ta lại ở trước mặt nô tì làm càn, nô tì tuyệt không tha thứ cho nàng! Bữa Hồng Môn Yến này, không ăn cũng thế!”
Lại mỉm cười xinh đẹp với Ngô thị, Âu Dương Tuệ Như phất tay áo, bỏ đi.
Một lúc lâu sau, thái tử mới giật mình phục hồi tinh thần lại, lúc này mới nhớ tới, lần này cố ý mời Thái tử phi đến, là vì muốn làm dịu bớt quan hệ và bàn bạc việc quyên tặng. Bị Ngô thị nháo loạn, hai người chẳng những không có tương kính như tân, ngược lại càng thêm tướng kính như băng .
Nếu Thái tử phi đi tố khổ với Hoàng tổ mẫu hay phụ hoàng, cô nhất định sẽ bị liên lụy. Phụ hoàng vốn bất mãn với cô, lần này, chẳng phải là ấn tượng với cô càng thêm tệ?
Thái tử nghĩ đến đây, sắc mặt càng thêm khó coi, thoáng nhìn Ngô thị còn quỳ rạp trên mặt đất, trong lòng bực bội như lửa đốt, bỗng nhiên nâng tay hất tất cả đồ ăn trên bàn xuống, toàn bộ thức ăn tuy đã nguội rơi hết vào người Ngô thị, lạnh giọng cảnh cáo, “Ngô thị được sủng nên kiêu, từ hôm nay cấm cung nửa năm, mỗi ngày sao chép ‘nữ giới’ trăm bản, cho đến hết ngày cấm cung.”
Nếu không phải phế phi hay phong sườn phi đều cần phải bẩm báo lên trên, để nội vụ ghi chép lại, hắn hận không thể ngay lập tức phế bỏ Ngô thị. Thế thân có bộ dạng tương tự không phải khó tìm, cũng không phải chỉ mỗi mỗi một người.
Thái tử dùng Ngô thị phát tiết cơn tức, cũng không thèm nhìn tới nàng thêm một cái liền khoanh tay rời đi, chỉ lưu lại Ngô thị một thân chật vật, hối hận không hiểu gì ngã trên đất. Bắt đầu từ giờ khắc này, Ngô thị thật sự ‘biến mất’ không để lại dấu vết ở Dục Khánh cung.