Thiên Hậu Pk Nữ Hoàng
Chương 37 : Triệu kiến Thừa tướng
Ngày đăng: 16:08 19/04/20
Buổi sáng được Thế
Tông ân chuẩn có thể triệu kiến phụ thân, buổi chiều thì gặp Thái Hậu
ban hành quy định mới, một ngày này đối với Âu Dương Tuệ Như mà nói quả
thật là phong phú, nhưng nàng lại còn muốn làm cho mình càng bận rộn,
càng phong phú thêm chút.
Nàng không làm giống các quý nhân
trong cung là vừa về cung liền triệu tập các người hầu lại tuyên đọc quy củ tiện thể thi hành luôn như vậy, mà là bình tĩnh ung dung, tự nhốt
mình trong phòng, mở một bản danh sách ra rồi nghiên cứu cẩn thận.
Đây đúng là cơ hội tốt quét sạch cơ sở ngầm, Ngô thị ở Dục Khánh cung tiến
hành hai năm, căn theo thời gian, dựa vào danh sách có thể tra ra việc
nàng ta thay đổi điều chỉnh nhân sự ở trên đó, không ai hoài nghi nàng
ta cả bởi chẳng có ai đi chú ý tới mấy chuyện vụn vặt này, nhưng nếu đã
có người hoài nghi, lấy danh sách ra đối chiếu lại từng cái một thì lại
có thể thấy rất rõ ràng.
Âu Dương Tuệ Như dùng màu đỏ khoanh vùng những tên khả nghi nhất, vậy mà số người cũng không ít, nàng chăm chú
nhìn lại bản danh sách đã bị gạch đầy màu đỏ, đầu ngón tay vuốt ve môi
dưới, cười lạnh, nghĩ ngợi: Ngô thị quả nhiên là có bản lĩnh, hai năm
lại lấy lòng nhiều người như vậy! Nếu số người nhiều như vậy, bỗng chốc
bị đẩy đi chỗ khác hết ngược lại sẽ gây chú ý, không bằng cứ gom những
người này lại trước, sau này tìm đại một cớ nào đó xử trí cả đám!
“Tần ma ma, triệu cung nhân đến tập hợp ở chính điện.” Âu Dương Tuệ Như đứng dậy, vuốt những nếp nhăn trên quần áo lại cho phẳng, nghiêm mặt, thong
thả đi đến chính điện, vừa đi vừa phân phó.
Tần ma ma khom người
nhận lệnh, bất quá chỉ trong thời gian một nén nhang liền đưa tới toàn
bộ người theo hầu, cung nữ và thái giám phân thành hai bên đứng chờ ở
trong điện, sắp xếp theo cấp bậc, đội ngũ thật dài thẳng đến ngoài điện, tám cánh cửa điện không thể không mở thật rộng để cho bọn họ có chỗ
đứng.
Âu Dương Tuệ Như thanh thản vào ngồi ở chủ vị, tay nhón lấy một ly trà tinh xảo bằng thủ công, chậm rãi hớp một hớp rồi nuốt xuống. Đặt ly trà xuống, nàng không lập tức nói chuyện, mà là biểu cảm nghiêm
trang quan sát mọi người ngày càng bất an đứng trong điện, âm thầm ghi
nhớ vẻ mặt mọi người trong lòng.
Các cung nhân lúc mới bắt đầu
còn có thể cúi đầu thuận theo, biểu cảm bình tĩnh đứng đó, bị tầm mắt
lợi hại của Thái tử phi nhìn chăm chú một lát, không ít người lộ ra thần sắc sợ hãi lo âu, cuối thu trời lạnh thế mà trên trán lại toát ra một
tầng mồ hôi.
Thấy mọi người bắt đầu nôn nóng bất an, Âu Dương Tuệ Như cảm thấy cũng đã đến lúc, khóe miệng nở nụ cười xinh đẹp bức người, cũng không nhiều lời, nói thẳng, “Hôm nay gọi các ngươi đến là muốn
thông báo cung quy Thái Hậu mới quy định. Tần ma ma, đọc cho bọn họ
nghe.”
Tần ma ma vâng một tiếng, lấy cung quy ra bắt đầu đọc.
Biểu cảm mấy thái giám đang khẩn trương liền giãn ra, tuy quy củ là mới ,
nhưng mà không phải để nhắm vào bọn họ. Các cung nữ thì không giống vậy, có người căng thẳng, có người thất vọng, có người ai oán… Vả mặt khác
Âu Dương Tĩnh Vũ thoáng sắp xếp trong lòng, tiếp nhận chiếc khăn Tần ma
ma chuyển tới, giúp nàng lau nước mắt, lo lắng hỏi tới, “Chuyện xấu của
Thái tử và Lưu Văn Thanh, con đã nói cho ai khác biết rồi?”
Âu Dương Tuệ Như rơi lệ lắc đầu.
“Vậy cũng tốt, đây là chuyện xấu hoàng thất, ai đâm chọc nó thì kẻ đó liền
chọc trúng tổ ong vò vẽ, rước lấy toàn bộ yếm khí hoàng thất. Bảo nhi
nhất thiết đừng xúc động, để ngừa gây họa lên thân. Chỗ Lưu Văn Thanh
đó, cha sẽ xử lý, còn Hình Phương Lan kia, hừ, cha tuyệt đối không để
cho nàng ta lấn lướt trên đầu Bảo nhi.” Thừa tướng tức giận bừng bừng,
vỗ một cái thật mạnh lên án.
Âu Dương Tuệ Như gật đầu, giữ chặt
cổ tay áo Âu Dương Tĩnh Vũ, lắc lắc, “Cha, Hình Phương Lan kia con gái
sẽ tự mình xử lý, cha chỉ để ý điều tra rõ ràng xuất thân nàng ta, cho
người truyền đạt vào cung là được. Con gai đã lớn, vẫn phải học được
cách tự bảo vệ mình.”
Nếu Thừa tướng phái người điều tra Lưu Văn
Thanh và Hình Phương Lan, có lẽ có thể phát hiện manh mối gì đó. Nàng
nghĩ thầm trong lòng.
Âu Dương Tĩnh Vũ vui mừng sờ sờ đỉnh đầu
con gái, gật đầu đồng ý. Hai cha con lại chuyện với nhau một lát, thấy
đến giờ, Âu Dương Tĩnh Vũ mang theo lửa giận đầy mình xuất cung.
Đợi Thừa tướng vừa đi, Âu Dương Tuệ Như đẩy Tần ma ma đi chỗ khác, tự một
mình mình nhốt ở trong phòng. Nàng lau nước mắt còn vương trên khóe,
nháy mắt bi thương trong con ngươi đều tiêu tán không còn, bỗng nhiên đỡ trán, cúi đầu nở nụ cười, sảng khoái nghĩ ngợi: tốt lắm, bị Âu Dương
Tĩnh Vũ ghi hận rồi, Lưu Văn Thanh, thái tử, để xem các ngươi kẻ nào có
thể có kết quả tốt!
Hôm nay đúng là nàng cố ý kích thích cừu hận
Âu Dương Tĩnh Vũ với thái tử, mở con đường rời xa thái tử sau này. Thái
tử sớm hay muộn cũng là vật hi sinh, Âu Dương gia quyết không thể bị
liên lụy như trong kịch bản được.
Về chuyện của Giang Ánh Nguyệt, sau này tra được manh mối thì từ từ nói với Âu Dương thừa tướng nghe,
nếu hôm nay nàng đâm chọt tất cả mà lại không đưa ra được bằng chứng,
Thừa tướng hỏi nàng làm sao biết được, nàng thật đúng là không cách nào
giải thích. Tần ma ma với Tiểu Vũ cả ngày đi theo nàng, rõ ràng nàng và
Giang Ánh Nguyệt tố chẳng dính dáng với nhau, nhiều bí ẩn chôn sâu như
vậy làm sao mà nàng có thể biết được? Chẳng lẽ lại nói là mình xuyên
qua? Không bị xem là tà ma thiêu sống mới là lạ, như thế chỉ có thể từ
từ lên kế hoạch.
Tóm lại, nàng nắm chắc thời điểm Giang Ánh Nguyệt lộ sơ hở, đạp đổ Giang Ánh Nguyệt, nhất định nàng phải cùng cách (hòa ly, tương đương nghĩa ly dị, nhưng khác với từ hưu là bị bỏ, nhờ nàng cafesang nhắc ^o^), lập tức, lập tức hòa ly, một giây cũng không thể chậm trễ! Nàng nhịn quá đủ thái tử đần độn này rồi!