Thiên Hậu Pk Nữ Hoàng
Chương 38 : Thừa tướng ra tay
Ngày đăng: 16:08 19/04/20
Âu Dương Tĩnh Vũ từ trong cung trở về, tâm tình chẳng những không yên tĩnh lại, ngược lại càng thêm lo lắng hơn.
Cuộc sống của nữ nhi trong cung, hoàn toàn không giống với tưởng tượng của
ông, Thái Tử đối xử với nữ nhi của ông, khắc khe sao, đâu chỉ đơn giản
là khắc khe đâu chứ? Thật sự là trắng trợn làm nhục mới đúng! Ông vất vả nuôi con khôn lớn, nữ nhi ông bảo vệ từng li từng tí, chẳng lẽ đưa vào
cung để người ta ngược đãi hay sao? Thái Tử hoàn toàn không cho ông chút thể diện nào, đúng là khinh người quá đáng, người không hiểu lý lẽ như
vậy, sao có thể xứng làm Thái Tử của một quốc gia cơ chứ? Đợi khi hắn
lên ngôi, nữ nhi của ông còn có đường sống hay sao? Âu Dương Thừa tướng
nghĩ đến đây, hai hàng chân mày nhíu chặt lại.
Nếu hắn ta không
phải là Thái Tử, thì nữ nhi của mình hòa ly với hắn sẽ dễ dàng hơn đúng
không? Âu Dương Thừa tướng ngẫm nghĩ, đừng chọc ta điên lên, ngay cả một triều đại ta cũng có thể lật đổ được nữa đấy, lại nhớ đến hôm trước
Thái Tử yêu cầu ông khi vào triều tiến cử Lưu Văn Thanh vào làm Thiếu
Khanh trong Đại Lý Tự, ông khẽ nhếch khóe môi, lạnh lùng nở nụ cười, cầm bản tiến cử đã viết xong xuôi ném vào trong lò sưởi.
Thái Tử,
nếu ngươi đã vô tình, thì đừng trách lão phu ta vô nghĩa, ngay cả Hoàng
đế Đại Chu ta cũng có thể đạp xuống, huống chi chỉ là một Thái Tử nho
nhỏ như ngươi? Tuy Hoàng Thượng không có nhiều con, nhưng người có tiền
đồ cũng không ít, không có lão phu chống lưng cho, để xem sau này ngươi
lăn lộn trong triều đình thế nào?
Âu Dương Thừa tướng híp hai mắt
lại, nở nụ cười rét lạnh, mở tờ giấy tuyên thành ra, hăng hái vung bút,
rất nhanh, một bảng tiến cử mới xuất hiện.
﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡
Hôm sau, sau buổi chầu sớm, Thái Tử mặt mày xanh mét, hùng hổ đi vào tẩm
điện của Thái Tử Phi, không đợi thái giám thông truyền đã giơ chân đá
cửa điện xông vào.
Cửa điện đập mạnh vào tường, phát ra một tiếng vang lớn, sau đó bật trở lại, lung lay phát ra những âm thanh “cót ca cót két” .
“Thái Tử sao vậy? Ai chọc Ngài tức giận sao?” Âu Dương Tuệ Như cũng không sợ
hãi vì thái độ hung hăng của Thái Tử, chỉ thờ ơ liếc nhìn cửa điện thảm
hại một cái, cũng không chút hoãn loạn tiếp tục công việc chăm sóc cây
cảnh của mình, nhẹ nhàng nhặt nhánh cây tùng bị cắt bỏ lên, bỏ vào trong giỏ trúc.
“Đến cùng là ngươi đã nói cái gì với Thừa Tướng hả? Vì sao ông ấy đã đáp ứng ta rất tốt rồi, hôm qua vừa tiến cung gặp ngươi
xong lại thay đổi quyết định, đem Văn Thanh đẩy đến cái xứ lạnh lẽo đói
khổ kia chịu tội vậy hả?” Hiển nhiên lúc trong triều Thái Tử đã bị tức
giận không ít, bây giờ vẻ mặt vẫn còn vẻ xanh tím.
“Văn Thanh
﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡
Chính điện Từ Ninh cung, trong một góc sáng của điện, từng làn khói nhẹ nhàng phiêu đãng bay lên từ chiếc lư đồng chạm rồng khắc mây, theo làn khói
tản ra, mùi đàn hương nồng nàn quanh quẩn, lan tràn trong không khí,
khiến cho không khí đậm chất tôn giáo của điện càng thêm trang nghiêm
hơn.
Mà bây giờ, một tiếng quát lớn đã làm không khí trang nghiêm đó hoàn toàn bị phá vỡ: “Ngươi muốn tấn phong nữ nhân này làm Trắc Phi
sao? Thái Tử, ngươi có biết bản thân đang nói gì không hả?”
Thái Hậu chỉ vào Hình Phương Lan đang quỳ gối dưới chân, vẫn im lặng tỏ vẻ cung kính từ lúc tiến vào điện đến giờ lớn tiếng hỏi.
“Dạ, kính mong Hoàng Tổ Mẫu thành toàn.” Xuất thân của Ngô thị còn thấp hơn
Hình Phương Lan một chút, Thái Hậu lúc đó vẫn đồng ý tấn phong, lần này
hắn chỉ cần quấn quýt một chút, cuối cùng chắc cũng sẽ được như ý thôi.
Thái Tử khẳng định trong lòng.
Thế Tông ngồi bên cạnh Thái Hậu, chậm
rãi nhấp một ngụm trà, hờ hững nhìn Thái Tử vẻ mặt kiên quyết đang quỳ
trước mặt hắn, cũng không phát biểu ý kiến gì.
Thái Tử mê muội vô dụng lại cố chấp, thân là con trai trưởng, nên từ nhỏ đã tự cho mình là rất cao, lập người như vậy làm Thái Tử, đặc biệt có thể kích thích được sự bất mãn và oán hận của những hoàng tử khác, tuy là Thái Tử thường
xuyên làm Thế Tông tức giận, nhưng mà, ở phương diện dùng để kích thích
lòng người, trêu chọc thù hận, đứa con này của hắn quả thật là vô cùng
có năng lực, làm hắn cảm thấy vô cùng bất ngờ. (Càfé: đây là đang khen sao???? Nể Thái Tử thật!)
Đem nữ nhi nhỏ tuổi của Thừa Tướng gả cho hắn, đúng là dùng để nâng đỡ hắn, cũng như để áp chế Thừa Tướng, vận mệnh con cái đều nằm trong tay hoàng thất, Thừa Tướng tuyệt đối không thể sinh hai lòng, sẽ hết lòng phò tá
Thái Tử. Một kẻ bất tài không làm được gì, ghép với một bề tôi phò tá
cường hãn, hơn nữa có những hoàng tử khác trong sáng ngoài tối như hổ
rình mồi, ván cờ mới có thể đưa ra quân chủ chốt! Hắn chờ mong các hoàng tử trổ hết tài năng trong cái hồ nước đục này, ngôi vị hoàng đế của
Hoàn Nhan Bất Phá hắn, phải là người có đủ thủ đoạn tàn nhẫn, tài năng
hơn người mới có thể kế thừa được.
Tâm tình tính kế khi xưa hào
hứng phấn khởi bao nhiêu, hôm nay, Thế Tông mới thấy hối hận đến dường
nào! Ngàn tính vạn tính, hắn lại quên tính bản thân vào đó, đâm đầu vào
Thái Tử Phi — con dâu của hắn, đợi đến khi phát hiện ra, thì đã lún sâu
bao nhiêu rồi, không thể kiềm chế được bản thân nữa.
Hoàng đế
không sai, cũng chẳng sợ sai, trách nhiệm luôn ở trên người kẻ khác, Thế Tông cứ vậy mà đổ hết mọi tỗi lỗi lên đầu Thái Tử thôi, bây giờ nhìn
thấy Thái Tử hắn không thể thờ ơ, không quan tâm như trước nữa, mà là vô cùng bực bội và tràn đầy chán ghét. Đúng vậy, hắn ghen ghét con trai
mình, người như vậy, thế nhưng lại có được bảo bối của hắn, mỗi khi hắn
nghĩ tới điều đó, đều có một loại kích động khát máu bùng lên.