Thiên Hậu Trở Về

Chương 109 : Tảo mộ

Ngày đăng: 12:42 30/04/20


Thiên hậu trở về - Chương 109: Tảo mộ



Chị Mạch Na nói:



“Một mình anh ta chống lại cả gia tộc, tranh chấp nửa năm, cuối cùng cũng làm được – mùa đông năm ngoái, anh ta chuyển Hạ Lăng vào an táng trong phần mộ tổ tiên của nhà họ Bùi, tuy người tham dự tang lễ không nhiều, nhưng tang lễ vẫn được làm rất long trọng, những thủ tục nên có đều không thiếu, nghi thức trịnh trọng, những người có địa vị trong gia tộc đều tới dự.”



Nói xong, ngón tay cô lướt nhẹ lên tấm ảnh trên tờ báo:



“Chuyện này được làm bí mật, cũng không được công bố ra ngoài, nếu không phải lần này chúng ta sai người điều tra, chụp trộm được bức ảnh này công bố cho công chúng, đến bây giờ vẫn không có người hâm mộ nào biết.”



Hạ Lăng ngơ ngác, nghi ngờ nhìn chị Mạch Na:



“Vì sao anh ta lại muốn giữ bí mật?”



Mạch Na cười khổ:



“Người khác họ chôn cất trong phần mộ tổ tiên, không phải chuyện gì đáng tự hào cả, cho dù nhà họ Bùi là vì e ngại thế lực của Bùi Tử Hoành, mới bất đắc dĩ mới đồng ý, nhưng cũng sẽ không hy vọng chuyện này truyền ra ngoài. Còn Bùi Tử Hoành…”



Cô càng thêm cười khổ:



“Những fan của Hạ Lăng, sức tưởng tượng có bao nhiêu phong phú em cũng thấy rồi, vừa nói đến chuyện lên giường với người ta đã có thể lập tức nghĩ đến Bùi Tử Hoành, nhưng Bùi Tử Hoành chưa bao giờ muốn công khai mối quan hệ này, nếu không, khi Hạ Lăng còn sống cũng sẽ không giấu mãi như vậy, càng không biết tới còn có một vụ đính hôn. Nếu như để người khác phát hiện anh ta chôn cất Hạ Lăng ở phần mộ tổ tiên, không biết bên ngoài sẽ đồn đại thế nào, với tính tình cẩn trọng của Bùi Tử Hoành, chắc hẳn anh ta cũng không muốn rước lấy phiền phức này.”



Mạch Na trầm mặc một lúc, thấp giọng nói:



“Nhưng chị luôn cảm thấy, Hạ Lăng lại muốn.”



Hạ Lăng cũng trầm mặc, không sai, cô muốn như vậy, có ai không muốn tình yêu của mình được công khai ra ngoài ánh sáng chứ?



Đáng tiếc, đoạn tình yêu này còn chưa thấy ánh sáng, thì đã tan vỡ rồi.







Thời gian hồi tưởng lại, mấy ngày trước, tại phần mộ tổ tiên của nhà họ Bùi.



Mưa phùn rả rích bay lất phất trên bia mộ nhìn vẫn còn rất mới, bia mộ kia được làm từ loại đá tốt nhất, phía trên dùng kiểu chữ cứng cáp khắc bốn chữ “Mộ của Hạ Lăng”.




“Cậu là người mới à.”



Không để ý đến màn mưa đang lất phất ngoài cửa sổ, Sở Sâm châm điếu thuốc, quay đầu nói với vệ sĩ ban nãy.



Người kia sửng sốt:



“Vâng.”



“Nếu vậy, dạy cậu một điều.”



Sở Sâm ý vị sâu xa:



“Sau này hễ chuyện gì liên quan đến người trong mộ kia, ông chủ nói cái gì thì chính là cái đó, nghe nhiều, nói ít, nếu không sẽ chết rất nhanh đấy…”



Nói xong, anh ta bỏ qua vẻ mặt nghiêm nghị của vệ sĩ kia, chậm rãi rít một hơi thuốc, quay đầu nhìn quang cảnh xung quanh.



Trong mưa, Bùi Tử Hoành vẫn nửa quỳ trước mộ.



“Tiểu Lăng, có vài chuyện anh muốn nói cho em biết.”



Giọng nói của anh trầm thấp, khàn khàn, nhưng từng chữ lại rất rõ ràng:



“Em có còn nhớ Khuynh Ca không? Chính là con ngựa mà mấy năm trước em rất thích. Sau khi em đi, anh vẫn làm theo di nguyện của em, gửi nuôi nó ở câu lạc bộ Nam Sơn, không hề động đến, nhưng con súc sinh đó lại để người khác cưỡi nó.”



“Anh rất tức giận, sao nó có thể phản bội em được? Cho dù em không còn nữa thì cũng không được.”



“Anh đã chặt chân của nó.”



“Thực ra anh định giết nó, một con súc sinh phản bội em không đáng sống. Nhưng em đã không còn nữa, dù sao nó là di vật mà em để lại… Những thứ em để lại, giết một con lại ít đi một thứ…”



“Vậy nên, anh mới để nó sống, em yên tâm, mặc dù nó không thể chạy, nhưng anh sẽ nuôi nó, đến khi nó chết già.”



“Tại sao luôn có kẻ không yên phận mà phản bội em nhỉ? Còn có một người nữa…”