Thiên Hậu Trở Về

Chương 110 : Lạc Lạc ra mắt

Ngày đăng: 12:42 30/04/20


Thiên hậu trở về - Chương 110: Lạc Lạc ra mắt



Bùi Tử Hoành nhẹ nhàng vuốt ve bia mộ lạnh như băng: "Là Hạ Vũ. Gần đây nó gặp vài chuyện khó giải quyết, nóng lòng muốn thanh minh chobản thân nên không tiếc lôi em xuống nước, nói với người bên ngoài rằng có người mắng em theo người ta lên giường..."



"Anh rất sợ, nó là đứa em gái mà em yêu thương nhất, sao nó có thể đối xử với em như vậy? Sao có thể đểnhững lời nói bẩn thỉu kia nhấn chìm em, khiến em trở thành đề tài cho người ta bàn tán mua vui khi rảnh rỗi? Tiểu Lăng... có lẽ chúng ta đều nhìn nhầm cô ta rồi, cô ta không yêu thương em như em yêu thương cô ta. Anh nên làm gì với cô ta bây giờ? Tàn nhẫn dạy cho cô ta một bài học? Em sẽ không đau lòng chứ?"



"Tiểu Lăng..."



"Em còn nhớ năm đó không, Hạ Vũ vì một chuyện nhỏ mà tức giận với em, anh bảo người giam cô ta lại. Lần đó, em ầm ĩ với anh một trận, thề rằng nếu anh còn dám động đến một đầu ngón tay của em gái em, em sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa."



"Tiểu Lăng..."



"Nếu lần này anh không động vào cô ta, thì em quay lại có được không?"



"Từ trên trời trở lại, về bên cạnh anh..."



Mưa, càng lúc càng nặng hạt, người đàn ông ngồi trước bia mộ kia, toàn thân đã ướt đẫm.



Sở Sâm hút xong điếu thuốc, nhìn sắc trời rồilấychiếc ô màu đen từ tay vệ sĩ, bật ô lên đi xuống. Anh ta đi đến bên cạnh bia mộ, lẳng lặng đứng sau lưngche ô cho Bùi Tử Hoành.



"Ông chủ, ngài phải quý trọng thân thể, nếu không Hạ tiểu thư trên trời có linh thiêng sẽ đau lòng." Sở Sâm nói.



Bùi Tử Hoành vẫn nửa quỳ bên cạnh bia mộ như trước, không động đậy, vì vậy Sở Sâm cũng đành theo anh ta, trầm mặc không một tiếng động.



"Cô ấy sẽ đau lòng sao?" Rất lâu sau, Bùi Tử Hoành mới cúi đầu hỏi. "Cô ấy hận tôi tại sao không chết đi." Một năm cuối cùng đó, cô bị anh giam cầm, khi tuyệt vọng đến cực điểm, vô số lần, cô đã hung dữ mắng chửi anh.



Sở Sâm lại tận tụy nói: "Hạ tiểu thư có tính cách trẻ con, khi tức giận thì lời nào cũng nói ra được. Thật ra, cô ấy yêu ngài hơn bất kỳ ai, nếu không phải quá yêu, cũng sẽ không tức giận với ngài."




Hạ Lăng đeo kính râm, đi theo chị Mạch Na bước từng bước trên bậc thang đá cẩm thạch hình giọt nước, khi lơ đãng quay đầu, cô thấy biển quảng cáo điện tử khổ lớn ở tòa nhà cao tầng đối diện đã thay hình của người khác... Lần này, là Lạc Lạc.



Hơi ngẩn người, bước chân cô cũng dừng lại.



"Sao vậy?" Chị Mạch Na cũng quay đầu, nhìn theo tầm mắt của cô.



"Người mới của Đế Hoàng?" Chị Mạch Na cười: "Để chị xem một chút... bài hát ra mắt là do Lâm Lâm sáng tác, không tệ lắm, đây chính là người chế tác đứng ngay sau Phượng Côn của Đế Hoàng. Xem ra, là một cô gái có tiềm năng."



Cô cũng không biết Lạc Lạc sẽrời khỏiTrung tâm đào tạo của Thiên Nghệ, với đẳng cấpcủa cô, chuyện này cũng rất bình thường.



Hạ Lăng gật đầu, Lạc Lạc vẫn luôn là cô gái rất có tiềm năng, trước đây khi tập luyện cùng cô, cô bé đó đã tiến bộ rất nhanh, khả năng học hỏi khiến người khác kinh ngạc, cho dù tới nơi khắc nghiệt như Đế Hoàng, cô ấy muốn ra mắt cũng chỉ là chuyện sớm muộn. Chỉ là, cô không nghĩ rằng, Lạc Lạc sẽ ra mắt vào thời điểm này... Năm nay Đế Hoàng dùng toàn lựcđể lăng xê người mới là Hạ Vũ, muốn cô ta nhận được giải người mới xuất sắc nhất, cho nên, cùng là người mới, Lạc Lạc ra mắt lúc này sẽít được công ty quan tâm đến, sẽ rất thiệt thòi.



Chị Mạch Na nhìn vẻ mặt Hạ Lăng nói: "Em lo lắng cho cô ấy?" Rồi cười lên: "Em nên vui mới đúng, đây chính là Đế Hoàng đang dạy dỗ Hạ Vũ. Nếu không, dựa vào phong cách làm việc của Đế Hoàng, sau khi đưa một người mới ra sẽ tập trung lăng xê người đó, để tránh có mâu thuẫn về tài nguyên và những cạnh tranh không cần thiết, ít nhất trong một năm sau sẽ không đưa tiếp người mới ra."



"Đến giờ, Hạ Vũ còn chưa được một năm đâu."



"Năm đó khi Hạ Lăng ra mắt, đám người Liễu Cẩm Vân và Hà Phong đều bị chèn ép tròn hai năm, Hà Phong ầm ĩ muốn chuyển công ty, Đế Hoàng kiên quyết không đồng ý, đã dùng tiền để nuôi. Đến tận hai năm sau, khi địa vị của Hạ Lăng đã vững chắc, không thể lay động được nữa, Đế Hoàng mới từ từ đưa những hạt giống tốt trong trung tâm đào tạo ra..."



Liễu Cẩm Vân và Hà Phong mà cô ấy vừa nhắc đến, bây giờ đều là người nổi tiếng vang dội một phương, có rất ít người nhớ được, năm đó hoàn cảnh lúc ra mắt của bọn họ như thế nào.



Chị Mạch Na lại nói: "Từ trước đến nay Đế Hoàng luôn rất nhẫn nại, lúc này đẩy người mới ra chắc chắn là có mục đích không đơn giản, Hạ Vũ xui xẻo rồi."



Sau lưng, vang lên mấy tiếng vỗ tay.



Hạ Lăng quay đầu, thấy một người đàn ông mặc âu phục đi giày tây đứng dưới ánh mặt trời, cầm một chiếc cặp công văn bằng da cá sấu, là Sở Sâm.