Thiên Hậu Trở Về

Chương 127 : Cô dâu bị trói

Ngày đăng: 12:42 30/04/20


Thiên hậu trở về - Chương 127: Cô dâu bị trói



Mấy tên côn đồ cười ha hả, trong đó, có một tên hài lòng vỗ lên mặt Hạ Lăng: “Con quỷ nhỏ, như vậy mới là biết điều đấy.”



Hạ Lăng chán ghét quay đầu đi.



Bọn họ xô đẩy cô, còn muốn động tay động chân sàm sỡ cô, Hạ Lăng híp mắt, lạnh lùng nói từng chữ: “Tốt nhất các người nên tôn trọng tôi một chút, qua tối nay, tôi chính là phu nhân của Nam thiếu gia, nếu anh ta biết các người như vậy, sẽ để các người được yên sao?” Đàn ông đều sĩ diện, mặc kệ Nam Sênh cưới cô ta xuất phát từ mục đích gì, nhưng anh ta sẽ không nhẫn nhịn việc người đàn ông khác chạm vào vợ mình.



Sắc mặt mấy tên côn đồ nghiêm túc lại, tay chân đã bớt phóng túng hơn.



Bọn họ áp giải cô đến một ngôi làng du lịch lân cận, trong ngôi biệt thự nhỏ với tường gạch đỏ, một gian phòng được trải thảm đỏ, trên ga giường còn thêu hình uyên ương nghịch nước, Nam Sênh mặc quần áo chú rể, đang ngồi đầu giường chờ cô.



“Em tới rồi.” Anh ta nhẹ nhàng mỉm cười với cô, như thể những chuyện dơ bẩn ngày hôm qua chưa từng xảy ra vậy.



Anh ta vẫy tay, những tên côn đồ cầm dao, cầm côn kia đều lui ra ngoài.



Hạ Lăng nói: “Nam Sênh, tôi không ngờ anh lại hèn hạ như vậy.”



“Hèn hạ?” Nam Sênh cười: “Tiểu Lăng, em đừng tức giận, chỉ là anh quá yêu em, chờ sau đêm nay chúng ta kết hôn động phòng, anh tin rằng em cũng yêu anh sâu sắc. Nào…”



Anh ta nói xong lại muốn ôm Hạ Lăng vào trong lòng.



Hai tay Hạ Lăng đã sớm bị mấy tên côn côn đồ trói ra sau lưng, dù muốn phản kháng cũng không thể, cô cực lực tránh cái vuốt ve ghê tởm đó, căm hận nói: “Nam Sênh, anh là đồ súc sinh, tôi sẽ không bỏ qua cho anh!”



Nam Sênh cười ha hả: “Anh nói rồi, anh thích phụ nữ đanh đá mà!” Anh ta nâng mặt cô, định hôn lên nhưng Hạ Lăng lại quay đầu đi nơi khác.




Người chủ trì nói cả đống lời khen ngợi, toàn là những câu như trai tài gái sắc, bách niên giai lão. Anh ta hỏi chú rể: “Anh Nam, anh có nguyện ý cưới cô Diệp làm vợ, cho dù nghèo đói hay giàu có đều sẽ luôn bên nhau không?”



Nam Sênh nhìn cô như rắn nhìn mồi: “Tôi nguyện ý.”



Khách khứa dưới sân khấu vỗ tay như sấm. Người chủ trì lại hỏi: “Cô Diệp, cô có nguyện ý trở thành vợ của anh Nam không?”



“Tôi không muốn.” Cô lạnh lùng nói.



“Tiểu Lăng, em cứ hay nói đùa.” Nam Sênh bình tĩnh, quay đầu nói với người chủ trì: “Cô ấy cũng nguyện ý.”



“Tôi không muốn!” Hạ Lăng tức giận hét lên.



Nhưng người chủ trì lại làm như không nghe thấy, chỉ nói: “Nếu cô dâu chú rể đã nguyện ý, như vậy tôi tuyên bố, từ nay trở đi, hai vị đã trở thành vợ chồng, chúc mừng hai vị, chúc mừng hai vị!”



Bên dưới lại vang lên tiếng vỗ tay, Hạ Lăng giận đến run cả người, nhưng không thể làm gì được.



Nam Sênh tiếp nhận cô từ tay phù dâu, anh ta vòng tay qua chiếc eo mềm mại của cô, cách một lớp tơ lụa mà vuốt ve: “Tiểu Lăng, đừng chống cự nữa, chấp nhận số phận đi. Em sẽ yêu anh thôi.” Anh ta cúi đầu, muốn hôn lên môi cô.



“Buông cô ấy ra.” Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên.



Giọng nói tuy không lớn, nhưng lại tràn ngập nguy hiểm, khiến đáy lòng người nghe phát lạnh. Mọi người quay đầu nhìn, chỉ thấy cửa đại sảnh tiệc cưới không biết bị người ta đẩy ra từ khi nào, một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn đi vào, cả người tràn ngập sát khí lạnh thấu xương.



“Lệ Lôi.” Nhìn thấy anh, cô cứ nghĩ mình đang nằm mơ, quả thật vui mừng đến phát khóc, ngay cả giọng nói cũng run rẩy.