Thiên Hậu Trở Về

Chương 128 : Đại Boss đến đoạt hôn

Ngày đăng: 12:42 30/04/20


Thiên hậu trở về - Chương 128: Đại Boss đến đoạt hôn



Lệ Lôi bước từng bước vững vàng, khí thế mạnh mẽ như vạn quân, dường như mang theo áp lực vô hình khiến tất cả mọi người đều lặng ngắt như tờ. Anh mặc một chiếc áo phông ngắn tay màu trắng đục, đường nét cơ bắp được phác họa ẩn hiện dưới lớp vải, phập phồng theo bước chân anh, hệt như một con mãnh thú đẹp mắt lại nguy hiểm.



Hạ Lăng nhìn anh, dõi theo anh bước từng bước ngược sáng, thản nhiên đi qua đám côn đồ hung hăng tay cầm vũ khí bước về phía cô, giờ phút này, dường như sự hỗn loạn, ồn ào của thế giới đều cách xa cô, chỉ có khuôn mặt của anh là chân thật, khiến người ta an tâm.



“Lệ Lôi.” Cô nhẹ giọng gọi.



Lệ Lôi đi đến trước mặt cô, kéo cô từ trong ngực Nam Sênh ra. Đôi tay cô còn bị trói, giày cao gót lại nhỏ, chân rất đau, không giữ được thăng bằng mà ngã vào lòng anh. Anh dịu dàng ôm cô, cúi đầu nhìn tay cô: “Bọn họ trói em?”



Cô ấm ức gật đầu.



Ánh mắt Lệ Lôi càng lạnh lẽo hơn, nhưng anh không nói gì, nâng tay cô lên nhìn thật kỹ, dùng sức gỡ dây thừng, chỉ trong chốc lát, dây thừng vốn rắn chắc đã đứt thành đoạn. Anh tháo bao tay ren trắng xuống cho cô, nhíu mày: “Tím cả rồi.”



Cô lại không quan tâm: “Không sao.”



Anh đến là tốt rồi, so với việc được cứu, vết thương nhỏ này có là gì?



Lệ Lôi ngẩng đầu nhìn Nam Sênh: “Mày sẽ phải trả giá lớn cho hành động của mình.”
Người hét lên súng giả kia thì ngã ngồi trên mặt đất, một mùi khai thối truyền đến, dưới thân anh ta là một bãi nước vàng, hiển nhiên đã bị dọa đến mất khống chế. Cách chân anh ta một centimet, một cái hố còn đang bốc khói.



Lệ Lôi cười lạnh: “Phát súng tiếp theo, tao sẽ nhắm thẳng đầu mày đấy.”



Sắc mặt người kia vàng như đất, hai mắt trợn lên rồi bất tỉnh.



“Chạy… Chạy mau!” Không biết là ai đã hô lên, đám côn đồ vây quanh Lệ Lôi cũng chạy tứ tán như khách khứa khi nãy, nhưng chưa chạy được vài bước, lại thấy đám trai gái chạy đi khi nãy lại chạy trở về như thấy quỷ, hai dòng người va vào nhau, tạo nên một trận đổ ngã.



Hạ Lăng ngẩng đầu lên nhìn thì thấy theo dòng khách khứa ùa vào, còn có mười mấy người đàn ông vạm vỡ tay cầm súng nữa, vẻ mặt họ lạnh nhạt, có vẻ được huấn luyện nghiêm chỉnh, đuổi đám người kia giống như lùa dê, không cho một ai rời đi.



“Xin anh, cầu xin anh tha cho chúng tôi đi.” Có người phụ nữ bật khóc: “Chúng tôi không biết gì cả, chúng tôi vô tội… Xin anh giơ cao đánh khẽ thả chúng tôi ra…”



Lệ Lôi nhìn thoáng qua Hạ Lăng. Hạ Lăng nhẹ giọng nói: “Chính bà ta gọi người đến trói chặt tay tôi lại.” Đừng trách cô tàn nhẫn, thật sự là người phụ nữ kia động vào cô trước, nếu không phải Lệ Lôi đến kịp, chỉ sợ lúc này, cô đã bị bà ta nhét vào động phòng.



Vì thế, Lệ Lôi nói: “Yên lặng một chút, chờ tôi xử lý Nam Sênh xong sẽ xử lý các người. Nếu ai còn ầm ĩ, đừng trách súng đạn vô tình.” Giọng nói của anh không cao, thậm chí là lạnh nhạt không có cảm xúc, nhưng lại khiến cho cả đại sảnh lập tức trở nên yên tĩnh, trừ một hai tiếng nức nở thỉnh thoảng vang lên thì không ai dám phát ra tiếng động nữa.



Lệ Lôi xoay người nhìn Nam Sênh. Nam Sênh đã thấy toàn bộ quá trình vừa rồi, hai chân run rẩy không đứng vững, trời ạ, rốt cuộc anh ta đã chọc đến người nào rồi? Đây chính là kim chủ mà con nhóc thối tha đó dựa hơi sao? Gặp quỷ rồi, làm sao lại hung tàn khủng khiếp như vậy?!