Thiên Hậu Trở Về

Chương 129 : Áo Cưới Màu Máu

Ngày đăng: 12:42 30/04/20


Thiên hậu trở về - Chương 129: Áo Cưới Màu Máu



Nam Sênh muốn chạy trốn nhưng chân lại run không thể bước được nửa bước.



Gã không thể làm gì khác ngoài việc đau khổ cầu xin: "Xin anh, tôi biết lỗi rồi, tôi xin lỗi anh, xin anh rộng lòng từ bi tha cho tôi lần này. Tôi là Nam Sênh của nhà họ Nam ở thành phố S, tôi có thể cho anh tiền, muốn bao nhiêu cũng được..."



"Nhà họ Nam thành phố S?" Lệ Lôi liếc mắt.



"Dạ dạ dạ." Nam Sênh cho rằng mình được cứu rồi, đối phương nhất định sẽ kiêng dè danh tiếng nhà họ Nam mà bỏ qua cho gã.



Nhưng gã lại không ngờ Lệ Lôi chỉ khẽ ngẩng đầu lên, nhìn về một phía rồi nhẹ nhàng nói câu: "Diệt."



Cách đó không xa, trong đám vệ sĩ mang súng có người đáp "Vâng".



Diệt... Diệt?



Trong lòng Nam Sênh dâng lên sóng to gió lớn. Diệt là có ý gì, chẳng lẽ định giết cả nhà gã sao? Gã sợ hãi, quỳ bụp xuống trước mặt Lệ Lôi: "Đừng giết... Đừng giết cả nhà tôi, đừng giết tôi! Cầu xin anh! Van xin anh!"



Lệ Lôi lạnh lùng nhìn gã.



Hạ Lăng cũng thấp thỏm không yên, Lệ Lôi sẽ giết toàn bộ nhà họ Nam sao? Vì chuyện này mà dính tới mạng người thì không đáng. Vì thế cô lên tiếng khuyên: "Boss, đừng giết người."



Lệ Lôi trấn an cô: "Ai nói anh sẽ giết người, anh chỉ thấy trong nhà tên súc sinh này có chút tiền quyền nên muốn làm bọn họ táng gia bại sản thôi, giúp em hết giận cũng làm cho bọn họ không thể tiếp tục gây họa."



Lúc này Hạ Lăng mới yên lòng.



Nam Sênh cũng thở dài một hơi, thật tốt quá, người đàn ông đáng sợ này còn có thể tha cho cả nhà họ một mạng. Nhưng ngay lập tức gã cảm thấy sợ hãi, đối phương có thể huy động hơn mười vệ sĩ mang theo súng, hơn hai trăm người bao vây, mà không hề e ngại sẽ gây ra nhiễu loạn lớn, vậy rốt cuộc người này phải có thế lực lớn đến cỡ nào? Mà mình lại động vào phụ nữ của một nhân vật như vậy, sẽ phải chịu hình phạt như thế nào đây...?
Hạ Lăng lại lo lắng bản thân rời đi rồi thì Lệ Lôi sẽ làm ra chuyện còn hung tàn hơn với những người ở đây. Tuy rằng những người này bị trừng phạt đúng tội, nhưng cô lo chuyện bị làm lớn nếu lỡ như không thể thu xếp ổn thỏa thì sao? Cô ngẩng đầu nói với anh: "Chân em bị thương không thể di chuyển được, anh tới dìu em đi."



Anh chau mày, bất chấp vết máu trên tay tiến đến ngồi xổm xuống, hơi vén làn váy cưới của cô lên kiểm tra chân cô. Dưới ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn chùm thủy tinh, đôi chân duyên dáng trắng nõn như ngọc của cô bị trói chặt trong một đôi giày cao gót, dây da siết lại tạo thành những vết máu nhìn mà giật mình.



Tay Lệ Lôi nắm chặt thành nắm đấm rồi lại thả ra.



"Cắt đứt hết đầu ngón chân của Nam Sênh." Hắn lạnh giọng ra lệnh.



Có vệ sĩ đáp vâng kéo Nam Sênh qua một bên xử lý.



Hạ Lăng hết hồn, không ngờ bản thân chỉ thuận miệng nói một câu lại khiến Nam Sênh phải đổ thêm máu. Mặc dù cô không đau lòng cho Nam Sênh nhưng lại lo lắng Lệ Lôi không khống chế được bèn vội vàng nói: "Rất đau, anh mau tới đỡ em đi."



Lệ Lôi không tới dìu cô mà ngồi xuống ôm lấy cô nhẹ nhàng nói: "Nhịn một chút."



Anh ôm cô đi từng bước ra ngoài, máu trên người lây sang loang lổ trên áo cưới trắng tinh của cô, giống như những đóa hoa hồng bằng máu nở rộ. Cô yên tĩnh nép vào ngực anh, đuôi váy lớn kéo dài lướt trên bậc thang kéo theo chồng ly hình tháp đổ xuống, mảnh thủy tinh rơi vỡ đầy đất, văng lên đuôi váy làm cho nó trở nên lấp lánh.



Nơi hai người đi qua, đám người lập tức lùi lại tạo thành một khoảng trống, khom người cúi đầu không dám nhìn lên.



Hai đội vệ sĩ bảo vệ xung quanh giúp bọn họ mở cửa lớn của ngôi biệt thự cổ.



Hai chiếc máy bay trực thăng đã đỗ bên ngoài.



Lệ Lôi ôm Hạ Lăng bước lên một trong hai chiếc đó.



Cuối cùng Hạ Lăng đã biết vì sao anh tới nhanh như vậy, hóa ra là sau khi biết được tin thì trực tiếp bay tới. Nghĩ tới đây, cô lại nhớ tới một người: "Lái xe Chu sao rồi?"