Thiên Hậu Trở Về
Chương 170 : Cáo già Phượng Côn đại nhân
Ngày đăng: 12:43 30/04/20
Thiên hậu trở về - Chương 170: Cáo già Phượng Côn đại nhân
Nữ ca sĩ bên cạnh nói: "Thái độ gì thế? Anh Trịnh là Thiên Vương đấy."
"Thiên Vương thì giỏi lắm à?" Hạ Lăng nhịn không được: "Sợ tôi cản trở thì kéo tôi đến đây làm gì." Trong đầu cô chợt nảy ra một ý nghĩ, cố tỏ vẻ tức giận trợn mắt nhìn Phượng Côn: "Nếu không thì anh đá tôi ra đi, tôi tham gia vòng hồi sinh."
Phượng Côn xoa mi tâm, có chút đau đầu.
Tính tình của cô bé này cũng nóng quá, chỉ một câu nói đã không chịu được, cũng không biết làm sao cô ở chung được với Vệ Thiều Âm nổi danh độc mồm của Thiên Nghệ. Nhưng mà nhớ ghê... Với đẳng cấp của Đế Hoàng, từ sau khi Hạ Lăng chết đi thì không có ai dám khiêu khích quyền uy giống như cô ấy nữa.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Phượng Côn nhìn cô cũng dịu đi vài phần: "Bớt giận đi, Thần Hạo không có ý xấu đâu, nếu đã đến rồi thì mọi người cùng hợp tác tốt nào." Sau đó anh ấy lại nói với nữ ca sĩ kia: "Đều chung một đội, ít tranh cãi thôi." Nói xong còn liếc mắt mang theo vài phần cảnh cáo với Trịnh Thần Hạo.
Phượng Côn thiên vị ai, người tinh mắt đều nhìn ra.
Cho dù là Trịnh Thần Hạo cũng không dám trêu chọc nhà chế tác đứng đầu trong giới này, người ta từng là nhà chế tác riêng của Hạ Lăng, trước mặt ông chủ, anh ta nói mười câu mới bằng một câu của người ta, nếu không cẩn thận mà đắc tội thì sợ rằng ngay cả chết thế nào anh ta cũng không biết.
Trong lòng Trịnh Thần Hạo tức giận nhưng ngoài mặt thì hờ hững: "Tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở một câu thôi, nào có ác ý gì chứ."
Thái độ của nữ ca sĩ kia với anh ta cũng dịu đi, cảm thấy mình nên biết điều hơn nên cũng im lặng không nói gì nữa.
Hạ Lăng rất thất vọng, sắp cãi vã rồi, Phượng Côn lại chạy đến ngăn cản giảng hòa làm gì cơ chứ? Khốn kiếp, tính tình người này sao vẫn giống như trước vậy, sao vẫn ôn hòa điềm tĩnh phóng khoáng như vậy? Làm hại hi vọng bị đá vào vòng hồi sinh của cô lại vỡ nát.
Hạ Lăng không vui cầm muỗng nhỏ đâm thật mạnh vào lá trà.
Phượng Côn hơi nheo mắt, động tác nhỏ này của cô... rất giống cô gái trong trí nhớ.
Anh rủ mi, che giấu đi sự khác thường trong ánh mắt rồi phát giấy và bút cho mọi người: "Các bạn, quy định của nhạc hội Tinh Vân mọi người đều biết, chính là không thể hát bài hát của mình trong trận so tài. Các bạn phải hát bài hát của người khác, phạm vi bài hát trong trận so tài sẽ được vạch rõ, tổng cộng có hơn 300 lựa chọn, bây giờ, tôi muốn các bạn viết ra 10 bài mình am hiểu nhất và 10 bài không phải sở trường, sau đó chúng ta cùng nhau tập trung lại để sắp xếp và lên kế hoạch."
Hạ Lăng lại không biết đến tất cả những chuyện này. Lúc viết tên bài hát, tất cả sự chú ý của cô đều đặt vào bài hát của mình, cố gắng không để Phượng Côn nhìn ra cô có sở thích giống với đời trước nhưng lại quên mất vấn đề chữ viết.
Những năm trước được Bùi Tử Hoành cưng chiều, cô không cần động não mưu tính chuyện gì, nay lại được Lệ Lôi chiều chuộng, nên coi như giờ đã chứng minh câu nói lúc trước Lệ Lôi dẫn cô đi khu vui chơi kia rồi: ngốc nghếch.
Sao có thể qua mắt được một Phượng Côn nổi danh hành sự cẩn thận cơ chứ?
Bạn nhỏ Hạ Lăng ngốc nghếch họp với đội như thường lệ, lập ra chiến lược, hoàn toàn không biết ánh mắt Phượng Côn đại nhân nhìn cô ngày càng kì lạ.
Hôm nay, là cuộc so tài đối kháng "Bạn chỉ tôi hát" giữa các nhóm nhỏ tại nhạc hội Tinh Vân.
Ý nghĩa như tên, chính là một ca sĩ chỉ định một bài hát và yêu cầu một ca sĩ khác hát.
Đến lượt Hạ Lăng ra sân.
"Là Diệp Tinh Lăng đó." nhóm đối thủ của cô đang khẽ thương lượng đối sách: "Chúng ta chỉ định bài hát gì cho cô ta?"
"Đương nhiên là "bài hát kia" rồi." Một người trong đó nói nhỏ: "Không phải đã nói rồi sao, lần trước chúng ta nghe lén Phượng Côn gọi điện thoại, nói gần đây Diệp Tinh Lăng đang khổ luyện một bài hát, bài hát khác ít nhiều gì cũng nắm chắc, chỉ riêng "bài hát kia" làm thế nào cũng không hát tốt được!"
"Bài hát kia là bài hát gì?"
"Ngu ngốc, là "Cánh bướm trong lồng" đó!"
*****
Hôm qua up nhầm hai chương, đã fix nha mấy bạn