Thiên Hậu Trở Về

Chương 211 : Đến gặp ông Lệ

Ngày đăng: 12:43 30/04/20


Thiên hậu trở về - Chương 211 Đến gặp ông Lệ



Quả nhiên Cố Lâm tức điên lên, cô ta đập phá đồ đạc trong nhà, khóc lóc thảm thiết long trời lở đất.



Ba Cố không đành lòng để cô con gái rượu của mình chịu ấm ức, nên nhắm mắt đi tìm ông Cố: "Ba, ba nhìn xem, Lâm Lâm nó rất thích Lệ Lôi, từ nhỏ đến giờ vẫn không thay đổi. Hay là ba giúp nó một chút đi? Năm nay ba vẫn phải đến nhà chính của nhà họ Lệ mà, hay là ba đưa Lâm Lâm đi cùng?"



Ông Cố đậy nắp chén trà sứ màu trắng lên, hai con mắt như thể nhìn xuyên thấu lòng người: "Cố Gia Thành, con đừng có bị phú quý nhà người ta làm mờ mắt! Lâm Lâm hồ đồ, chẳng lẽ con cũng hồ đồ sao? Nhà họ Lệ là nơi nào, làm sao có thể nhận một đứa như Lâm Lâm làm con dâu được? Nhà chính của họ lại là nơi nào, mà muốn đi là đi hả?"



"Nhưng mà…" Ba Cố ngập ngừng: "Lâm Lâm đâu có kém gì Diệp Tinh Lăng chứ? Ngay cả Diệp Tinh Lăng còn có thể đến, thì sao Lâm Lâm lại không được?" Đây mới là lý do ông dám đi nói chuyện với ông Cố. Mấy năm nay, ông vẫn không dám nói với ông Cố về việc này, cho đến khi ông phát hiện ra, một minh tinh nhỏ như Diệp Tinh Lăng cũng có thể đi đến nhà họ Lệ.



"Con tưởng con nhóc Diệp Tinh Lăng kia đơn giản à?" Ông Cố suýt bị Cố Gia Thành làm tức chết: "Gia Thành à Gia Thành, con bảo ba phải nói với con thế nào đây? Con nhóc kia có thể nhẹ nhàng dập tắt sự kiêu căng của Lâm Lâm, những chuyện nó làm được, chưa hẳn Lâm Lâm đã làm được! Mà thằng nhóc nhà họ Lệ thích nó thế nào con không nhìn ra sao? Ba khuyên con đừng có ý định gì với bọn họ nữa, để lại một chút thiện duyên, sau này còn dễ nói chuyện!"



Ba Cố cảm thấy không phục, nhưng lại không thể phản bác được lời của ông Cố, nên đành mặt mũi xám xịt đi ra.



Ở trong lòng ông thì vẫn ghi món nợ này lên đầu con bé tên là Diệp Tinh Lăng kia.



Hạ Lăng gói gém tỉ mỉ hộp văn phòng tứ bảo mới mua lại, rồi bắt đầu mua quà cho ba Lệ Lôi.



Lệ Lôi rất ít khi nhắc tới ba mình, khi Hạ Lăng hỏi, anh cũng chỉ nói rất đơn giản: "Một người rất tài giỏi, có thể gách vác trách nhiệm của cả gia tộc, sau khi hai đời vợ đều mất, thì không tái giá nữa."



Cô có hỏi thêm, nhưng Lệ Lôi không chịu nói gì nữa.



Hạ Lăng phát hiện mối quan hệ của ba con họ rất mờ nhạt, nên có hơi thổn thức, rồi cười anh: "Anh đó, đúng là có phúc mà không biết hưởng, nào giống em…" Cô định nói, ba mẹ dài ngắn thế nào cô cũng không biết, nhưng khi nói đến bên miệng, thì lại dừng lại.
Ngay lập tức, cô cảm thấy thích nơi này.



Hai người nghỉ ngơi một lát, tắm rửa, thay đồ, sau đó cô trang điểm một lớp thật nhẹ, và xách đống quà đi theo Lệ Lôi sang gặp ông nội anh.



Lệ Lôi nắm tay cô đi vào Dưỡng Tâm viện của ông Lệ.



Ông Lệ đang uống trà trong viện.



"Ông nội." Lệ Lôi cười híp mắt đi tới, thân thiết gọi một câu.



Ông cụ đang uống trà chậm rãi ngẩng đầu lên, mái tóc bạc trắng, nhưng đôi mắt lại rất minh mẫn cùng với một ánh mắt sâu thẳm không lường được. Trông thấy Lệ Lôi, vẻ mặt ông hiện lên sự yêu mến: "Tiểu Lôi về đấy à." Sau đó lại nhìn từ bàn tay đang nắm của hai người, sang đến bên Hạ Lăng.



Hạ Lăng hồi hộp đến mức cả người cứng đờ.



Lệ Lôi nắm chặt tay cô hơn, để tiếp thêm cho cô năng lượng.



Trước khi về nhà, Lệ Lôi đã nói với ông Lệ về chyện của Hạ Lăng, lúc ấy, ông Lệ rất tôn trọng sự lựa chọn của anh, ông nói với anh, chỉ cần anh chắc chắn là cô gái này, thì sẽ không có vấn đề gì cả, không cần phải lo lắng về mấy thứ như gia thế, hoàn cảnh gia đình. Thế là Lệ Lôi như được tiếp thêm sức mạnh, anh biết, ông nội nhất định sẽ thích cô bạn gái mà anh chọn.



Từ nhỏ đến lớn, ông vẫn luôn ủng hộ những việc mà anh làm.



Ông Lệ nhìn Hạ Lăng một hồi, rồi mới nói: "Cháu là bạn gái của Tiểu Lôi đúng không? Đến gần đây để ông xem nào."