Thiên Hậu Trở Về
Chương 212 : Cô bạc mệnh
Ngày đăng: 12:44 30/04/20
Thiên hậu trở về - Chương 212 Cô bạc mệnh
Hạ Lăng bước lên mấy bước, trong lúc ông Lệ quan sát cô, cô cũng âm thầm đánh giá ông.
Ông lão này có mấy phần giống với Lệ Lôi, nhưng có thêm sự thấu hiểu và bàng quang với đời, một đôi mắt không chút gợn sóng, yên tĩnh, yên bình như biển cả, nhưng lại sâu không lường được. Hạ Lăng hơi hoảng hốt, không biết khi Lệ Lôi đầu tóc bạc trắng, diện mạo có giống thế này không?
Ông Lệ đánh giá cô một hồi, rồi mới thu tầm mắt lại, thản nhiên nói: "Đến đây rồi thì ở đây chơi với Tiểu Lôi mấy ngày, trên đảo có rất nhiều vùng cấm, chú ý đừng đi nhầm vào đó. Tiểu Lôi, tiếp đãi khách cẩn thận đấy." Nói xong, ông cúi đầu xuống uống trà.
Trong lòng Lệ Lôi lộp bộp một tiếng, "khách", một từ rất xa lạ.
Trong Dưỡng Tâm viện, rừng trúc yên tĩnh, gió nhẹ thổi qua làm lá trúc cọ vào nhau sột soạt. Lệ Lôi bị những âm thanh nhỏ bé này quấy nhiễu cảm xúc, anh cười gượng nói: "Ông nội, Tiểu Lăng chuẩn bị quà cho ông này. Tiểu Lăng, mau đưa cho ông xem đi."
Hạ Lăng đưa hộp quà trong tay về phía ông Lệ, đối với người này, cô rất tôn trọng: "Ông nội…"
Ông Lệ giơ tay lên ngăn cô lại: "Đừng, cô Diệp, ông già này không nhận nổi tiếng ông nội của cô. Đồ cô cứ để ở trên bàn đi." Ông chỉ sang cái bàn bên cạnh: "Cứ thoải mái ăn tết ở đây đi, cũng không uổng công đến làm khách một lần."
Hạ Lăng bối rối.
Trước khi gặp được ông Lệ, cô từng nghĩ đến rất nhiều tình huống, cũng đã nghĩ đến chuyện ông ấy không thích cô, nhưng mà, cô không nghĩ tới mình sẽ bị từ chối thẳng thừng như vậy. Cô lúng túng đứng đó.
"Ông nội!" Lệ Lôi cũng bối rối, ông đã nói là không để ý hoàn cảnh gia đình của cháu dâu cơ mà? Sao bây giờ lại thành không thích Tiểu Lăng rồi? Anh không chịu từ bỏ mà nói tiếp: "Ông không mở ra xem sao? Tiểu Lăng tốn rất nhiều công sức để chọn cho ông…"
Cô phải cố gắng để ông Lệ đồng ý tiếp nhận cô.
Nghĩ đi lại nghĩ lại, cô lại nằm trên ghế sô pha rộng rãi mềm mại rồi ngủ mất.
Ngày hôm sau tỉnh dậy cô đã nằm ở trên giường, trong căn phòng nhỏ làm bằng gỗ, xung quanh phòng là mùi thơm của hoa khô. Lệ Lôi mặc đồ ngủ nằm ở bên cạnh cô, đang ôm lấy cô như một con bạch tuộc. Cô khẽ động đậy, anh cũng tỉnh dậy rồi cười thật tươi với cô: "Hi, Tiểu Lăng."
Thấy gương mặt rạng rỡ của anh, tâm trạng của Hạ Lăng cũng tốt hơn hẳn: "Chào buổi sáng." Rồi cô lại hỏi: "Hôm qua ông anh gọi anh đến phòng sách nói gì rồi?" Ông Lệ không chịu tiếp nhận cô, cô rất buồn, nhưng cô không có thói quen tự chuốc nhục vào thân, nên cũng không mặt dày gọi người ta là "ông nội" nữa, mà chỉ dùng cách gọi khách sáo thôi.
Trái tim Lệ Lôi đau nhói, nhưng trên mặt lại thản nhiên như không có chuyện gì: "Không có gì, chỉ nói mấy chuyện trong nhà thôi."
"Là chê em đúng không?" Hạ Lăng chỉ ngay thẳng đơn thuần, chứ không ngốc.
"Không đâu." Lệ Lôi an ủi cô: "Lần đầu tiên gặp em nên ông anh mới như vậy thôi, sau này tiếp xúc nhiều sẽ không thế đâu." Sau đó anh giục Hạ Lăng đi thay đồ: "Hôm nay sẽ có rất nhiều người đến Lôi Minh viện gặp em đấy. Bác hai, cô ba, mợ sáu gì đó."
Thế là Hạ Lăng bị anh dắt mũi: "Đến đây gặp em? Lẽ ra phải là em đi gặp người lớn chứ?"
"Không cần gặp." Lệ Lôi nói: "Địa vị của anh ở đây đều cao hơn họ." Anh là đứa cháu nhỏ nhất, được ông Lệ yêu chiều nhất cơ mà, dưới một người, trên vạn người, ai dám để anh đi chào hỏi chứ?
Ngay sau đó, thân phận của Hạ Lăng cũng như nước đẩy thuyển, từ chỗ đưa đến cửa cho người khác xem biến thành bị nhốt trong viện để người khác đến xem…