Thiên Hậu Trở Về
Chương 213 : Cô bé khóc thút thít
Ngày đăng: 12:44 30/04/20
Thiên hậu trở về - Chương 213 Cô bé khóc thút thít
Hạ Lăng thức dậy rửa mặt chải đầu, thay một bộ váy dệt kim màu xanh ngọc, mái tóc
dài được quấn lên thành búi rồi dùng một cây trâm hoa sơn trà độc đáo cố định lại.
Cô đổi một bộ trang sức trang nhã, che đi thần sắc có chút tiều tụy vì tối hôm qua
ngủ không ngon, cô chỉnh đốn để bản thân tỏa sáng, toàn thân ba trăm sáu mươi độ
không góc chết.
Lệ Lôi nói: “Em thật đẹp.”
Hạ Lăng cười khẽ, cô là bạn gái của anh, không thể để cho anh mất mặt được, huống
chi ở lâu trong giới giải trí hỗn loạn này, mỗi một động tác đều được tập thành thói
quen, cô không cho phép mình lộ ra một chút khuyết điểm nhỏ nào trước mặt người
khác.
Lục tục có người đến thăm hỏi.
Trước khi mỗi vị khách đến thăm, cô đều sẽ nghe Lệ Lôi phổ cập thân phận, bối cảnh
và tính cách của bọn họ, còn có quan hệ bạn-địch của anh. Vòng quan hệ của nhà bọn
họ đúng thật là rắc rối phức tạp, ban đầu Hạ Lăng còn miễn cưỡng có thể nhớ được,
sau đó cứ nghe nhiều đến mức chóng mặt, cái gì mà “Thím ba là em dâu thứ sáu của
anh ở Cừu gia, cháu trai có họ hàng xa với em dâu thứ sáu lại có quan hệ rất thân
thiết với chú của thím ba”, “Ông nội ngoài anh ra, thì cưng chiều nhất chính là người
em họ thứ mười bảy, em họ thứ mười bảy của anh có quan hệ không tốt với bác hai,
bác hai đang xúi giục cậu tư đi phá hư hôn sự của em ấy”… Hạ Lăng cảm thấy mình
mà không té xỉu ngay tại chỗ đã rất may mắn rồi.
“Rốt cuộc nhà anh có bao nhiêu người?” Một buổi sáng qua đi, trong tay cô cầm một
danh sách đến thăm dài thật dài, cô thở ra thì nhiều hít vào thì ít. Trời ạ, cô đã đi theo
cười hết một buổi trưa, thế nhưng vẫn chưa gặp được mấy người trong số đó!
Lệ Lôi cũng không ngại: “Ông nội thích náo nhiệt, tất cả mọi người đều cố gắng trở
về vào dịp tết, cho nên khá đông đúc.” Anh lại trấn an cô: “Có điều vẫn còn không ít
người hợp tác làm ăn ở bên ngoài nữa, em yên tâm, chút ít này chưa phải là tất cả
đâu.”
thể lực cũng rất khỏe, lúc này cô ôm Lệ Tiểu Tinh đi vài bước cũng không hề thấy
mệt.
“Biết đường về nhà em không?” Hạ Lăng dịu dàng hỏi.
“Dạ biết.” Lệ Tiểu Tinh chỉ đường cho cô.
Không bao lâu, bọn họ đi đến trước một tòa nhà trang hoàng tuyệt đẹp.
“Đây chính là nhà của em.” Lệ Tiểu Tinh nói: “Chị thả em xuống trước đi, đến phía
trên bậc thềm ấn chuông cửa được không, người giúp việc trong nhà sẽ ra bế em
vào.”
Mặc dù cô bé rất nhẹ, nhưng Hạ Lăng ôm cô bé đi một đoạn đường dài cũng có chút
mệt mỏi, cô nhẹ nhàng đặt cô bé lêtrên sân cỏn mặt cô rồi đi đến bậc thềm ấn
chuông.
Tiếng chuông cửa vang lên.
Cửa lớn đóng chặt vẫn chưa được mở ra.
Hạ Lăng vừa định quay đầu nói với Lệ Tiểu Tinh rằng trong nhà không có ai, bỗng
nhiên cô cảm thấy dưới chân trống không, cả người bị rơi xuống dưới.
Cô chỉ cảm thấy thân thể đau xót, ngã lăn trên đất, từ trên đỉnh đầu “rào” một tiếng,
không biết là chất lỏng gì ấm ấm mà tanh hôi đổ xuống mặt cô. Cơn buồn nôn xông
đến, mùi máu tràn lan trong không khí, cô sợ hãi, muốn nhìn xem thứ trên người có
phải là máu không, lại phát hiện xung quanh tối đến mức đưa tay lên cũng không
thấy được năm ngón tay.
Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Cô chỉ ấn cái chuông cửa thôi mà, tại sao lại đột nhiên rơi xuống dưới?
Đây là chỗ nào, Lệ Tiểu Tinh không sao chứ?
Cô ngẩng đầu nhìn về phía trước, đoán chừng là cánh cửa lúc cô rơi xuống đã đóng
lại rồi, phía trên cũng là một mảnh tối đen, không có chút ánh sáng nào. Cô nghe
thấy tiếng chiếc chuông bạc của Lệ Tiểu Tinh ở trên mặt đất truyền đến: “Lệ Tiểu
Long, Lệ Thương Lan, mấy người ra đây đi! Tôi đã bắt được người rồi, ha ha ha.”