Thiên Hậu Trở Về

Chương 214 : Tiếng than của đỗ quyên

Ngày đăng: 12:44 30/04/20


Thiên hậu trở về - Chương 214 Tiếng than của đỗ quyên



Giọng nói lanh lảnh của cô bé đầy đắc ý, cùng với đứa trẻ vừa rồi còn khóc lóc như hai



người khác nhau.



Trên mặt đất truyền đến tiếng của một cậu nhóc: “Vẫn là chị cả Lệ Tiểu Tinh lợi hại



nhất, chị cả mà ra tay, đến bạn gái của chú Lôi cũng giải quyết được.”



“Hừ, bạn gái của chú Lôi?” Lệ Tiểu Tinh khinh thường hừ lạnh: “Thật không hiểu sao



chú Lôi có thể quen loại bạn gái như vậy, chú ấy lợi hại như thế, mà bạn gái lại đần cỡ



này, còn có thể bị một đứa con nít lừa vào bẫy.”



Hai cậu nhóc phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy, chị Tô Đường còn giỏi hơn người phụ nữ



ngu xuẩn này nhiều.”



Câu nói tiếp theo, Hạ Lăng dần dần nghe không được nữa.



Trong bóng tối, tim cô cũng dần đập mạnh, ở trong không gian yên tĩnh vô tận. Cô liều



mạng mở to hai mắt vẫn không thể nhìn thấy một tia sáng, vô số hình ảnh kinh khủng



trước kia kéo tới, cô nhớ tới đoạn thời gian cô bị Bùi Tử Hoành nhốt kia, có đôi khi



anh ta nhốt cô vào tầng hầm tối om, ẩm ướt, u ám, kinh khủng, có con chó ngao hung



dữ đang sủa…



“A…” Cô nhịn không được hét to.



Dòng máu loãng âm ấm trên người chảy xuống, mùi máu tràn ngập chóp mũi, càng



ngày càng nồng. Cô vươn tay sờ soạng lung tung, không gian xung quanh rất nhỏ,



giống như được người ta đào qua loa, bốn vách tường đều là tường đất quê mùa ẩm



ướt, cô còn chạm phải một con côn trùng không biết là con gì bò qua tay mình.



“Thả tôi ra!” Giọng cô bắt đầu phát run, hình ảnh trước mắt càng ngày càng dữ tợn,



“Có ai không? Thả tôi ra!”



Nhưng mà, bọn nhỏ ở phía trên không nghe thấy tiếng hét của cô. Bọn nó còn đang



bàn bạc: “Bây giờ làm sao đây? Gọi người lớn đến không, dù sao cũng là bạn gái của



chú Lôi, bị chúng ta bày ra cái bẫy đơn giản như vậy, còn bị đổ máu chó lên người, rất



mất mặt, chú Lôi sẽ tức giận đó.”
lóc cầu xin một chút cảm giác an toàn không đáng kể: “Thả em ra… Cầu xin anh, thả



em ra...”



Nước mắt cô chảy đầy mặt, sắc mặt tái nhợt mà hoảng hốt.



Không biết qua bao lâu, cô đã muốn sụp đổ, đã quên mất mình là ai, đầu ngón tay máu



thịt mơ hồ không có cảm giác, vẫn máy móc bám vào vách tường như cũ, cô khóc:



“Em sai rồi… Tha cho em đi… Cầu xin anh…”



Trên đầu truyền đến một trận ồn ào, hình như có rất nhiều người tụ tập đến đây.



Sau đó, tấm ván gỗ của hố bẫy được mở ra, có một luồng ánh sáng chiếu vào.



Cô ở trong bóng tối theo bản năng nhìn lên nguồn sáng, chỉ thấy một người đàn ông từ



trên trời rơi xuống, nhún người nhảy xuống dưới. Trước tiên anh tập trung tầm nhìn



vào phương hướng của cô, một tay ôm lấy cô vào trong ngực: “Tiểu Lăng? Tiểu Lăng



em không sao chứ? Có bị thương không?”



Cô vẫn khóc lóc như cũ, khàn khàn thì thào: “Tử Hoành… Tử Hoành em sai rồi, tha



cho em, đưa em ra khỏi đây đi.”



Thân thể Lệ Lôi cứng đờ, Tử Hoành? Cô đang nói cái gì? Là Bùi Tử Hoành sao? Anh



vội vàng nâng mặt cô lên: “Tiểu Lăng, em tỉnh lại đi, là anh, Lệ Lôi!” Trên mặt cô đều



là nước mắt cùng vẻ mặt kinh hoảng khiến tim anh co rút kịch liệt.



Ánh mắt cô mờ mịt trong khoảng không, không nhìn anh, giống như là rơi vào thời



không xa xôi: “Em sai rồi… Đừng trừng phạt em… Cho em ra ngoài, Tử Hoành, cầu



xin anh…” Cô khóc từng tiếng từng tiếng thút thít đau đớn, giống như tiếng than của



đỗ quyên.



Thân thể bé nhỏ trong ngực anh run rẩy, máu loang khắp mặt khắp người, giống như



một con chim bị thương.



Lệ Lôi không kịp nghĩ đến ý nghĩa trong giọng nói khàn khàn kia của cô nữa, anh gắt



gao ôm cô, dùng nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm cho cơ thể lạnh băng của cô: “Tiểu



Lăng, đừng sợ, anh ở đây, anh sẽ đưa em ra ngoài.”