Thiên Hậu Trở Về

Chương 227 : Như người quen cũ

Ngày đăng: 12:44 30/04/20


Thiên hậu trở về - Chương 227 Như người quen cũ



Bùi Tử Hoành đi lên trước mấy bước, Hạ Lăng cảnh giác lùi lại.



Giọng anh ta trầm thấp: “Nói với tôi, làm sao cô biết?”



Não cô trống rỗng, trong cái khó ló cái khôn, cô nói: “Là Lệ Lôi nói.” Dù sao boss



lớn cũng đang đón tết ở đảo trên biển, cô không tin Bùi Tử Hoành sẽ thật sự đi hỏi



anh.



“Lệ Lôi?” Đôi mắt Bùi Tử Hoành trầm lại: “Cậu ta điều tra tôi?”



Hạ Lăng nhớ, hình như trước kia Lệ Lôi có nhắc tới việc đang điều tra Bùi Tử



Hoành, còn nhắc nhở cô Bùi Tử Hoành quá nguy hiểm, bảo cô cẩn thận tránh xa.



Hạ Lăng không biết Lệ Lôi đã điều tra đến mức nào, nhưng cho dù thế nào thì vượt



qua cửa ải khó khăn trước mắt đã rồi nói.



“Anh là đối thủ cạnh tranh của anh ấy, là kẻ địch trên thương trường, anh ấy điều



tra anh là điều bình thường.” Cô cố gắng giữ bình tĩnh.



“Vậy sao.” Giọng nói của Bùi Tử Hoành rất nhẹ, một lát sau lại đột nhiên hỏi:



“Không phải là vì cô?”



Hạ Lăng khẽ run lên, lập tức quay đầu đi: “Chúng tôi chia tay rồi.” Dưới ánh đèn



đường u ám và nền tuyết mịn, vẻ mặt cô tái nhợt lại buồn bã, chiếc áo khoác nhung



mỏng bằng lông cừu tung bay trong gió đêm, có gió tuyết thổi vào cổ cô.



Bùi Tử Hoành nhíu mày một cái không dễ phát hiện ra.



“Sao lại mặc ít như vậy đi ra ngoài.” Anh ta gỡ chiếc khăn quàng cổ dài của mình,



vươn tay ra quấn lên cổ cô. Đứng gần anh ta mới nhìn thấy trên cổ cô có một vết



bầm tím dài, còn có vết hôn lốm đốm trên làn da trắng nõn, nhìn mà giật mình: “Là



ai làm?” Giọng anh ta bỗng nhiên trầm xuống, chẳng biết tại sao khi nhìn thấy



những dấu vết này, trái tim anh ta lập tức thắt lại đau đớn, lửa giận vô hình dấy lên,



hận không thể chém kẻ đã tổn thương cô thành muôn mảnh.



Hạ Lăng che đi những dấu vết không thể chấp nhận kia theo bản năng.



Anh ta nắm lấy cổ tay cô, không để ý đến sự chống cực của cô, gạt tay cô ra.



Những vết tích ghê tởm đáng sợ này lại lộ ra trong tầm mắt của anh ta. Ánh mắt



anh ta lạnh lùng: “Lệ Lôi?” Có phải là Lệ Lôi hôn cô, sau đó cãi nhau với cô, đưa
Nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.



“Anh lừa tôi.” Cô ngăn chặn sự nức nở trong giọng nói của mình.



“Không lừa cô.” Anh ta dịu dàng nói: “Cô mặc ít như vậy, trên cổ còn bị thương,



đứng trong gió tuyết như vừa rồi nhất định sẽ bị cảm lạnh. Theo tôi về, tôi bảo bác



sĩ riêng xử lý vết thương cho cô, sau đó bảo người giúp việc làm cho cô chút đồ ăn.



Gần sang năm mới rồi, coi như nể mặt tôi đi?”



Đã lâu rồi không thấy anh ta ăn nói e dè như vậy.



Giống như rất nhiều năm trước, mỗi lần cô nổi cáu, anh ta sẽ nhẫn nhịn mà dỗ



dành cô.



Có lẽ bởi vì hôm nay đã quá mệt mỏi, cũng có thể là vì con người đang lúc yếu



đuối sẽ dễ dàng nhớ về quá khứ, quỷ thần xui khiến cô lại gật đầu.



Bùi Tử Hoành cười dịu dàng.



Hạ Lăng không ồn ào đòi xuống xe nữa, nhất thời trong xe yên tĩnh lại.



Hai người vốn không tính là thân quen, ít nhất là “Diệp Tinh Lăng” ở kiếp này rất



xa lạ với Bùi Tử Hoành. Yên tĩnh rồi cũng không biết nên nói gì, điều hòa trong xe



Rolls-Royce ấm áp như mùa xuân, cảm giác thoải mái và chiếc ghế ngồi bằng da



thật mềm mại dưới người khiến Hạ Lăng càng lúc càng thả lỏng, bất tri bất giác cô



đã nhắm mắt ngủ mất.



Giấc mơ đẹp nhất trong mấy ngày này.



Cô mơ thấy rất nhiều năm trước khi còn ở cô nhi viện, ánh mặt trời sau mười hai



giờ sáng chói, xung quanh là vườn hoa diên vĩ, cô đánh thắng mấy đứa trẻ lớn hơn,



xoay người ngẩng đầu nhìn lên lầu, sau cửa sổ sát đất ở lầu hai có một người đàn



ông đẹp trai và uy nghiêm như một vị thần đứng đó, anh ta vươn tay ra với cô, Tiểu



Lăng, về nhà với anh…



Trong lúc ngủ mơ, cô hơi nghiêng đầu.



Gương mặt nhỏ nhắn khoảng bàn tay dựa vào vai người đàn ông bên cạnh, có lẽ áo



khoác chất liệu lông mềm mại rất thoải mái, khiến cô vô thức cọ cọ, điều chỉnh lại



tư thế, càng chìm sâu vào giấc ngủ.