Thiên Hậu Trở Về

Chương 228 : Khởi đầu mới

Ngày đăng: 12:44 30/04/20


Thiên hậu trở về - Chương 228 Khởi đầu mới



Bả vai hơi nặng xuống, rõ ràng là có thể bỏ qua trọng lượng không đáng kể, nhưng



lại khiến toàn thân Bùi Tử Hoành căng thẳng.



Cô gái này… và Tiểu Lăng, thật sự quá giống, lúc mệt mỏi đều thích dựa vào bờ



vai anh, mắt nhắm lại là bộ dạng không hề phòng bị. Cảm giác nhẹ như lông hồng



trên vai dường như nặng cả nghìn cân, Bùi Tử Hoành không dám cử động tí nào,



sợ đánh thức cô. Ở bên cạnh, cô gái kia ngủ yên bình, không biết đã mơ thấy cái gì,



chân mày vốn nhíu chặt lại dần dần giãn ra.



Ngoài cửa sổ xe hoa tuyết bay tán toạn, cảnh đêm vun vút lướt qua.



“Ông chủ, đến rồi.” Là tiếng của tài xế, xe đã dừng lại trước một dãy biệt thự.



Nơi này là một trong những sản nghiệp của Bùi Tử Hoành, trong vườn hoa trồng



tuyết tùng và mây trường thanh, cho dù là mùa này vẫn xanh mướt. Quản gia và



đám người làm đã xếp thành hàng trước cửa, chuẩn bị chào đón chủ nhân của mình



trở về.



Nhưng Bùi Tử Hoành lại ra dấu im lặng.



Bên vai anh, cô gái có gương mặt thanh tú kia vẫn đang ngủ say, có lẽ là nhiệt độ



trong xe thoải mái, hoặc là mơ thấy chuyện gì tốt đẹp, sắc mặt vốn tái nhợt của cô



dần chuyển thành hồng hào. Trên cổ cô còn quấn khăn quàng cổ của anh ta, gương



mặt vùi một nửa trong đó, hơi thở đều đặn, giống như một chú gấu con ngủ đông.



Anh ta không nhịn được mỉm cười một cái, đưa tay sửa lại khăn quàng cổ một



chút.



“Lấy chăn đến đây.” Anh ta nhỏ giọng dặn tài xế.



Tài xế nhanh chóng cầm chăn tới.



Bùi Tử Hoành đắp cho Hạ Lăng, thuần thục cài chăn lại, không cho không khí lùa



vào.



Ra hiệu bảo tài xế đóng cửa xe.



Anh ta không dám xuống xe, rất sợ khẽ cử động là cô sẽ tỉnh, nếu cô tỉnh dậy nhất



định sẽ không đồng ý dựa vào vai anh ta ngủ tiếp nữa. Vậy thì từng kỷ niệm của



anh ta đối với Tiểu Lăng, từng chút hy vọng Tiểu Lăng còn sống sẽ xa vời, sẽ tan



vỡ.



Anh ta mong cứ như vậy, mặc kệ đầu vai nhức mỏi, để cô mãi mãi dựa vào đó.




thương xót: “Diệp Tinh Lăng, có muốn đến Đế Hoàng không? Dù gì công ty giải



trí Đế Hoàng của chúng tôi cũng sẽ không chèn ép người khác như vậy.”



Sẽ không chèn ép người khác?



Tim Hạ Lăng đập mạnh, bỗng nhiên lại cảm thấy rất nực cười, kiếp trước cô bị



chèn ép còn chưa đủ hay sao? Đó là… Ác mộng còn đáng sợ và tuyệt vọng hơn



chuyện gặp phải ở nhà họ Lệ vô số lần. Thế cho nên dù cách một kiếp nó vẫn như



vết sẹo hằn trong tim cô.



“Cảm ơn ý tốt của anh, ông chủ Bùi.” Hạ Lăng nói một cách khách sáo và xa lạ:



“Nhưng xin lỗi, tôi từ chối.” Cô mãi mãi sẽ không quay lại Đế Hoàng, cho dù lưu



lạc đến chân trời không có nhà để về cũng mãi mãi không quay lại cơn ác mộng



sâu thẳm đó nữa.



Sự từ chối đúng như dự đoán.



Nhưng ánh mắt Bùi Tử Hoành vẫn tối tăm như trước. Lần thứ mấy rồi? Đã không



biết là lần thứ mấy cô từ chối lời mời của anh ta. Tâm trạng Bùi Tử Hoành rất tệ,



có một khoảnh khắc ngắn ngủi lại hiện lên suy nghĩ bắt cóc cô đi, giống như lần hạ



độc cô bị câm, ép cô ở bên mình, không từ thủ đoạn khiến cô trở thành người của



anh ta.



Giống như kiểu mà anh ta đã làm với rất nhiều cô gái có gương mặt giống Hạ



Lăng.



Chưa chắc bọn họ đã bằng lòng làm bạn giường của anh ta.



Nhưng chỉ cần anh ta muốn thì sẽ dùng mọi thủ đoạn để bọn họ khuất phục.



Nhưng, nhìn bộ dạng cẩn thận lại đề phòng từng li từng tí của cô gái trước mắt, anh



ta lại không ra tay được, cô từng hát bài “Cánh bướm trong lồng”, hình như có chỗ



nào đó khác biệt, cô quá giống Tiểu Lăng… Giống hơn tất cả những người mà anh



ta gặp trong quá khứ, giống đến mức anh ta không đành lòng hành hạ và tàn phá



cô, chỉ muốn bồi thường cho cô tất cả những việc mà anh muốn làm cho Tiểu Lăng



nhưng vẫn chưa kịp làm.



Anh ta nén lại tất cả phiền não trong lòng mình.



“Chí ít hãy rời khỏi Thiên Nghệ.” Anh ta dịu dàng nhìn cô, kiên nhẫn nói: “Một



năm mới, khởi đầu mới.”