Thiên Hậu Trở Về

Chương 24 : Chàng trai thích sạch sẽ thuộc cung Xử Nữ

Ngày đăng: 12:41 30/04/20


Thiên hậu trở về - Chương 24: Chàng trai thích sạch sẽ thuộc cung Xử Nữ



Những lời này khi nói ra thật khéo léo nhưng hàm ý uy hiếp bên trong nó cũng thật rõ ràng.



Đưa cả một đoàn người tới trung tâm đào tạo sao? Trời ạ, việc này sẽ tạo ra một tin tức rất lớn đó. Hạ Lăng cắn chặt răng nghĩ thầm, có lẽ Lệ Lôi cho rằng cô không muốn mọi chuyện bị làm quá lên nên mới không hề tỏ ra sợ hãi như vậy.



Cô nhẫn nhịn rồi thở dài một hơi, đưa tay ra nhận lấy chiếc hộp, lạnh lùng nói: "Cảm ơn cậu chủ của ông."



Quản gia vẫn cung kính nói: "Cậu chủ còn nói rằng, nếu như cô thay đổi suy nghĩ thì hãy gọi cho cậu ấy. Bên cạnh điện thoại có một nút dành cho cuộc gọi khẩn cấp, số điện thoại đó chính là số của cậu ấy."



"Cảm ơn. Nhưng tôi sẽ không bao giờ dùng tới số điện thoại đó đâu." Hạ Lăng cố nén lại sự kích động muốn ném luôn cái điện thoại xuống đất, cô nghiến răng nghiến lợi nói xong câu đó liền quay người lên xe.



Trở lại trung tâm đào tạo, cô liền phát hiện có rất nhiều chuyện đã thay đổi khi cô không có ở đây.



Đầu tiên là việc Lục Đào đã tìm được bạn nhảy Hip-hop với anh ta, đó là một thiếu niên tên Lãnh Huy, tóc đen, mắt nhỏ, rất ít nói, biểu cảm trên gương mặt cũng khá lạnh lùng, giống với hình ảnh chàng trai lạnh lùng ít nói mà các cô gái ngày nay yêu thích.



Cậu ta từ công ty giải trí Đế Hoàng chuyển tới đây, ngược lại Lạc Lạc sắp chuyển tới công ty giải trí Đế Hoàng.



Hạ Lăng cũng có chút lo lắng cho cô gái đáng yêu kia, Đế Hoàng chính là công ty giải trí tốt nhất trong giới, đồng thời cũng là nơi nghiêm khắc nhất, cạnh tranh khốc liệt nhất. Tỉ lệ bị loại bỏ cao đến đáng sợ, hằng năm đều truyền ra thông tin có người tự sát vì không chịu được áp lực, không biết liệu Lạc Lạc có thể kiên trì tới cuối cùng hay không.



Đàm Anh gọi cô tới văn phòng rồi đưa cho cô một thứ: "Đây là thứ mà Lạc Lạc nhờ tôi đưa cho cô trước khi cô ấy đi. Cô ấy nói, lần trước cô không thừa nhận cô ấy là bạn thân của mình nhất định là do khoảng thời gian đó bị người khác bắt nạt cho nên tâm trạng không được tốt lắm. Cô ấy còn nói, sẽ mãi mãi coi cô là bạn thân, cho dù cô ấy đi tới đâu cũng sẽ tiếp tục cùng cô cố gắng, tranh thủ thời gian để nhanh chóng được ra mắt."



Hạ Lăng cúi đầu, yên lặng nhìn chằm chằm vào sợi dây chuyền cỏ bốn lá trong tay, trong lòng có chút chua xót và cảm động mơ hồ. Lạc Lạc thật đúng là một cô bé ngây thơ, cho dù bị từ chối như vậy mà vẫn vui vẻ như cũ, không hề có chút khúc mắc nào trong lòng.



Cô nói với Đàm Anh: "Giúp tôi chuyển lời cho Lạc Lạc, bảo cô ấy hãy tự biết chăm sóc bản thân mình." Sau khi nghĩ ngợi một lúc liền thay đổi: "Hay là thôi đi."
Ngoài cửa sổ, là âm thanh qua lại ồn ào của người qua đường, màn hình điện tử cực lớn thay đổi, hiện ra bức ảnh tinh xảo với gương mặt xinh đẹp của Hạ Vũ. Gương mặt của cô ta có ba phần giống với Hạ Lăng kiếp trước, nhưng lại không xinh đẹp sắc xảo như vậy, mà lại có nhiều hơn vài phần trong sáng động lòng người, khiến cho người ta không khỏi muốn yêu thương và bảo vệ.



"Rất phù hợp với thân phận hiện giờ của cô ta." Vệ Thiều Âm uống một ngụm cà phê, bình luận.



"Cái gì?" Hạ Lăng nhất thời cảm thấy khó hiểu.



"Em gái Hạ Lăng đau khổ không nơi nương tựa, thật đúng là khiến cho người ta thấy đau lòng." Trong giọng nói của hắn còn có một chút mỉa mai nhàn nhạt.



Tâm trạng của Hạ Lăng có chút phức tạp: "Hình như anh không thích Hạ Vũ thì phải."



Vệ Thiều Âm cũng không phủ nhận: "Tuy rằng Hạ Lăng hay nóng nảy, nhưng cũng không tỏ ra yếu đuối, tất cả thành tựu đều là do tự mình dùng thực lực thật sự để dành lấy. Hạ Vũ thì khác, cô ta chẳng qua chỉ là dùng sự nổi tiếng của chị gái mình để đi đường tắt mà thôi."



Hạ Lăng trầm mặc. Vệ Thiều Âm không hề biết vì ngày hôm nay mà Hạ Vũ đã hao tốn biết bao nhiêu tâm tư, có thể là dựa vào sự nổi tiếng của cô, nhưng mà "đường tắt" này là do Hạ Vũ suy tính, dùng hết sức để trải ra, tuyệt đối không thoải mái dễ dàng gì, cũng không hề có một chút may mắn nào.



Hôm nay nghĩ lại, có lẽ Hạ Vũ đã bắt đầu sắp xếp kế hoạch này từ rất lâu rồi.



Năm đó được Bùi Tử Hoành thu nhận, Hạ Vũ chín tuổi, thân thể yếu ớt giống như một con mèo bệnh, sắc mặt vàng như nến, mười ngón thô sưng. Cô ta được đưa ra nước ngoài để nhận được các loại điều trị tốt nhất, nhưng mà bệnh tim bẩm sinh rất khó trị, cũng đã phát bệnh lâu như vậy, đến giờ đã thực sự muộn rồi.



Khoảng thời gian đó, Hạ Vũ bị các loại phẩu thuật giày vò đến mức chỉ còn da bọc xương, thống khổ không chịu nổi.



Bùi Tử Hoành thì lại không hay để Hạ Lăng đi thăm, sợ làm chậm trễ việc đào tạo, cũng sợ mỗi lần trở về cô lại âm thầm rơi nước mắt. Cho nên anh thay cô đi thăm, ân cần hỏi han Hạ Vũ, kể chuyện, tặng cô ta các loại đồ vật nhỏ bé tinh xảo.



Cô không biết Hạ Vũ đã thích anh từ lúc nào nữa.