Thiên Hậu Trở Về

Chương 25 : Thù gì, oán gì

Ngày đăng: 12:41 30/04/20


Thiên hậu trở về - Chương 25: Thù gì, oán gì



Hạ Lăng chỉ biết rằng, Hạ Vũ dần dần không còn muốn cô đến thăm nữa, lại chỉ muốn ở bên cạnh Bùi Tử Hoành, dùng âm thanh mềm mại, ngọt ngào quấn quít lấy anh, không để cho anh bỏ đi. Buồn cười nhất chính là, khi đó Hạ Lăng vẫn chỉ coi cô ta là một cô bé thích làm nũng, nên cũng không để ở trong lòng.



Thân thể của Hạ Vũ tốt lên từng ngày, làn da không còn vàng như nến, chỗ sưng cũng biến mất dần, thân thể lớn lên xinh đẹp, giống như một con búp bê được người thợ tỉ mỉ tạo hình. Năm đó cô ta mười lăm tuổi, Hạ Lăng định rằng sẽ để Hạ Vũ đi học.



Cô lựa chọn suốt mấy đêm liền, cuối cùng cũng chọn được một trường học tốt nhất để trước mặt Hạ Vũ.



Nhưng mà Hạ Vũ cũng không thèm lướt qua một lần, đẩy tài liệu về trường học ra, mỉm cười nhìn chị gái mình: "Em đã quyết định sẽ học ở nhà rồi."



Hạ Lăng phản đối: "Tiểu Vũ, em nên giao lưu kết bạn với nhiều bạn bè cùng lứa, trường học là cách tốt nhất đó." Những năm gần đây, Hạ Vũ vẫn luôn cô đơn một mình trong bệnh viện, cô đơn tiếp nhận trị liệu, không có bạn chơi, không có bạn thân, người cô ta tiếp xúc nhiều nhất cũng chỉ là Bùi Tử Hoành mỗi tháng bay qua thăm một lần mà thôi.



Hạ Lăng không muốn cô ta cô đơn một mình như vậy.



"Giao lưu thêm với bạn bè đi Tiểu Vũ, Tử Hoành bận rộn nhiều việc của công ty, nên không thể bên cạnh em lâu được." Cô nhẹ nhàng an ủi.



Sắc mặt Hạ Vũ nhanh chóng tái nhợt, đôi mắt xinh đẹp bị lấp đầy bởi một tầng sương mù: "Chị, em muốn giúp hai người. Em muốn thi đỗ vào trường đại học tốt nhất, học ngành quản trị kinh doanh, chờ sau khi em tốt nghiệp rồi cũng có thể tới Đế Hoàng, chia sẻ bớt áp lực với chị và anh Tử Hoành. Kiến thức cơ bản của em rất kém, nếu như tới trường đi học, thì sẽ phải cố hết sức để theo kịp, hơn nữa nhất định sẽ không thi được vào trường đại học lớn. Chị, để cho em học gia sư ở nhà đi, chị và anh Tử Hoành sẽ mời gia sư giỏi nhất tới dạy kèm cho em đúng không?"



Nhìn qua gương mặt đang gắng hết sức để cầu xin kia, Hạ Lăng không cách nào cự tuyệt. Nghĩ lại thì cũng được, bởi vì người luôn có thể chất yếu ớt nhiều bệnh như Tiểu Vũ, đồ ăn thức uống hằng ngày cũng phải được chuẩn bị tỉ mỉ.



Về sau, Hạ Vũ đã thi đỗ vào Cambridge như mong muốn.




Khi đó, Phượng Côn như nghĩ tới điều gì đó, nói: "Tiểu Lăng, em gái của cô khi còn làm quản lý cấp cao ở Đế Hoàng, mỗi một quyết định đưa ra đều có thể nói là vô cùng sáng suốt. Nhưng tại sao vừa tiếp cận với tài sản của cô thì lại xảy ra sơ suất lớn như vậy chứ?"



Hạ Lăng vẫn giải thích thay Hạ Vũ: "Lúc ở Đế Hoàng, tuy nói rằng Hạ Vũ là quản lý cấp cao, nhưng vẫn phải nghe theo lời của Tử Hoành, phục tùng mọi yêu cầu của anh ấy. Hiện tại là do tự bản thân con bé làm, cái gì cũng phải dựa phán đoán của chính mình, con bé tuổi còn nhỏ, lại là lần đầu tiên, có sơ xuất cũng rất bình thường."



Bây giờ nghĩ lại, lúc đó cô đúng thật là ngốc mà.



Về sau khi bị Bùi Tử Hoành nhốt lại, Hạ Vũ thường xuyên tới xem, cuối cùng liền nói ra oán hận trong lòng mình.



"Chị, chị cho rằng tôi cố gắng như vậy là vì cái gì? Dựa vào cái gì mà chị có thể không tốn bao nhiêu sức lực cũng có thể có được tất cả chứ? Tiền bạc, danh vọng, địa vị...còn có tình yêu của anh Tử Hoành nữa?



"Dựạ vào cái gì mà tôi tìm đủ mọi cách như vậy rồi cũng không thể thu hút được sự chú ý của anh ấy?"



"Anh ấy đối xử tốt với tôi đều là vì chị! Tôi không cam lòng, tuyệt đối không cam lòng!"



Hạ Lăng không tin nổi, nhìn chằm chằm em gái mình, giống như đang nhìn một người xa lạ, khiếp sợ đến mức toàn thân cũng tê liệt hoàn toàn.



Hạ Vũ mỉm cười méo mó, tới gần cô, sử dụng âm thanh trầm thấp nói với cô: "Chị, từ nhỏ tới lớn không phải chị là người thương yêu em nhất sao? Làm cho em một chuyện cuối cùng thôi được không? Đi chết đi. Oan uổng như vậy, bị giam cầm như vậy, người kiêu ngạo như chị nhất định là không chịu nổi đúng không? Chỉ cần chị chết đi, là có thể triệt để giải thoát chính mình rồi, mà em cũng có thể thay thế chị, có được anh Tử Hoành."



Hạ Vũ dịu dàng nâng đầu Hạ Lăng lên rồi nói: "Thế nên, đi chết đi, chị à."